Chương 252: Kết cục đã được định trước (2)
Chương 252: Kết cục đã được định trước (2)Chương 252: Kết cục đã được định trước (2)
Bên trong Nhật Nguyệt Tông, Lý Ngọc đang kẻ lông mày cho chúng nữ.
Đột nhiên, mọi người đang ngồi chờ đến lượt mình cùng lúc ngẩng đầu, nhìn về hướng bầu trời, trên mặt đều xuất hiện vẻ kinh sợ.
Lý Ngọc không ngẩng đầu, một tay vẫn đang nghiêm túc vẽ nốt lông mày cho đạo lữ, một tay khác tùy ý hướng lên bây trời quơ quơ một cái.
Hư ảnh một bàn tay từ phía dưới hiện ra nghênh đón hư ảnh bàn tay trên bầu trời.
Trong hư không, bàn tay khổng lồ kia còn chưa kịp ngưng thực, đã bị đánh cho tiêu tán.
Nhật Nguyệt Tông.
Lý Ngọc kẻ nốt nét cuối cùng, hoàn thành đường chân mày xinh đẹp cho nàng.
Sau đó hắn đứng lên, nhìn về phía bầu trời.
Hư ảnh bàn tay khổng lồ đã biến mất, thay vào đó là một hư ảnh mặt người to lớn.
Lò Càn Khôn giải trừ phong ấn, khí tức trong cơ thể hắn lần đầu tiên phóng thích hoàn chỉnh.
Một đạo khí tức cường đại dâng lên, thân thể của hắn hóa thành một đạo ánh sáng chói lòa lao lên, cuối cùng đụng vào khuôn mặt to lớn đó.
Trong nháy mắt sau đó, hào quang biến mất, khuôn mặt người to lớn kia cũng chậm rãi tiêu tán.
Vô số người ở Huyền Thiên Giới ngẩng đầu nhìn lên trời, lặng lẽ chờ đợi. ...
Cơ thể Lý Ngọc xuất hiện tại một mảnh bao la bát ngát trong hư không.
Không gian chỗ này tồn tại một lực lường kỳ quái, đang không ngừng ăn mòn thân thể và Nguyên Thần của hắn.
Cũng may là thân thể của hắn không giống với tu tiên giả bình thường, chỉ dựa vào thân thể hắn cũng đã đạt tới Đệ Thất Cảnh, không thể bị ăn mòn nhanh như vậy, mà Nguyên Thần của hắn cũng vô cùng mạnh mẽ, không chỉ không bị ăn mòn, mà dưới sự vận chuyển toàn lực của lò Càn Khôn, hắn còn có thể thôn phệ ngược lại thứ đang ăn mòn mình.
Không biết qua bao lâu, trong đầu của Lý Ngọc xuất hiện một ít hình ảnh kỳ quái.
Một khối đại lục bao la, trôi nổi lẻ loi trơ trọi trong hư không, phiến đại lục này trụi lỉu, không có bất kỳ sinh mệnh nào tồn tại, cứ như vậy trong hư không âm u, vô số năm về sau, đột nhiên đã thai nghén ra một đạo ý thức.
Phiến thiên địa này, đã sinh ra ý thức đầu tiên của mình.
Cùng lúc, phiến thiên địa này cũng bắt đầu thai nghén ra những sinh mệnh ban đầu, mới đầu chỉ là những sinh mệnh đơn giản nhất, sau đó bắt đầu diễn hóa ra tảo, cỏ cây, động vật, ... cho tới lúc xuất hiện Nhân loại.
Trong quá trình này, khối đại lục Nguyên Sơ bị vỡ vụn thành vô số khối, trong đó có lớn có nhỏ, mỗi phương lớn nhỏ thế giới này đều diễn hóa ra sinh linh.
Một số sinh linh trong đó, phát hiện ra bí mật tu hành, bắt đầu lợi dụng bản nguyên thế giới để khiến chính mình ngày càng mạnh hơn, mà khi những sinh linh này ngày càng nhiều, bản nguyên cũng bị rút ra càng nhiều, phương thế giới này cũng dần dần héo rũ. Sau khi mất đi bản nguyên, ý thức của phương thế giới này cũng suy yếu dần dần, rồi lâm vào ngủ say.
Nhưng trước lúc ngủ say, nó hủy diệt tất cả sinh linh của cái thế giới này, để bản nguyên lại lần nữa trở về bản thể.
Bản nguyên trở về lại bắt đầu thai nghén sinh mệnh, những sinh mệnh kia lại học được việc lợi dụng bản nguyên, bản nguyên bị rút ra ngày càng nhiều, thế giới lại bị héo rũ lần nữa, Ý thức của thế giới thức tỉnh, lần nữa hủy diệt toàn bộ sinh linh, tiếp đó nó lại lâm vào ngủ say.
Ý thức của phương thế giới này chính là Hạo Thiên.
Lần lượt thai nghén lại lần lượt hủy diệt, đó chính là chân tướng của kỷ nguyên thay đổi.
Cho đến một cái kỷ nguyên, có một nhóm những sinh linh hiểu được việc lợi dụng bản nguyên sinh mệnh kia, phát hiện ra sự tồn tại của Hạo Thiên, vì tự do nên bọn họ đã lần đầu tiên phát ra khiêu chiến đối với ý thức của phương thế giới này.
Cái kỷ nguyên đó, nhóm người nọ mượn nhờ ngoại vật từ thiên ngoại, chế tạo ra được một cái lò Càn KHôn, có thể che lấp được tu vi, trước lúc Hạo Thiên phát hiện ra, đã sáng tạo ra một vị Vô Thượng Thiên Nhân.
Lý Ngọc nhìn thấy một đạo ý thức đang thôn phệ lẫn nhau cùng với Hạo Thiên, thấy được lò Càn Khôn rách nát kia cuối cùng bị vị Vô Thượng Thiên Nhân đó, dùng toàn bộ pháp lực cuối cùng, đánh nát không gian, đưa đến một thế giới khác, cũng nhìn thấy đó là một cái tinh cầu chợt lóe lên mầu xanh da trời...
Đạo ý thức kia là tông chủ của Phiêu Miểu Tiên Tông, Tiêu Dạo Tử.
Trong vô số kỷ nguyên, Tiêu Dao Tử là người thứ nhất cũng là người duy nhất khởi xướng khiêu chiến với Hạo Thiên.
Nhưng hắn ta đã thất bại.
Hắn ta cũng biết trước là sẽ thất bại.
Sinh linh ở trong phương thế giới này đều do ý thức của nó thai nghén ra, nên bọn họ không thể chiến thắng ý thức của phương thế giới này, cho dù hắn ta có đột phá Vô Thượng Thiên Nhân, thì cũng không có cách nào phản kháng lại Hạo Thiên đã thai nghén ra bọn họ.
Nhưng Tiêu Dao Tử quả là không hổ là đệ nhất nhân từ trước tới nay.
Chính hắn ta thất bại, nhưng cũng lưu lại một đạo hậu thủ.
Vài vạn năm về sau, lò Càn KHôn gần như rách nát, đã đem một cái linh hồn từ thế giới bên ngoài đến, đồng thời từng bước bồi dưỡng, đưa hắn đến cảnh giới Vô Thượng Thiên Nhân.
Vì đạo linh hồn này cũng không phải do Hạo Thiên thai nghén ra, vì thế nó cũng không có cách nào thôn phệ dễ dàng.
Sau khi xuất hiện rồi hủy diệt xong sinh linh của thế giới này xong, Hạo Thiên đã không còn ở trạng thái đỉnh phong, không có năng lực thôn phệ một linh hồn có tu vi Vô Thượng Thiên Nhân nữa.
Nên từ đó cũng không còn cường giả có cảnh giới Vô Thượng Thiên Nhân.
Lý Ngọc mở mắt ra, linh hồn của hắn đã không có cảm giác bị cái gì ăn mòn nữa.
Ý thức của Hạo Thiên đã biến mất.
Chính xác mà nói thì, là ý thức của Hạo Thiên đã bị Lý Ngọc vô ý thôn phệ.
Trận chiến này của hắn hóa ra đã có kết cục được định sẵn từ vài vạn năm trước. Một cái lò đan có phong cách cổ xưa, bay ra từ trong thể nội Lý Ngọc, tiếp đó nó hóa thành vô số điểm sáng ngay trước mắt hắn, rồi tan biến vào hư không.
Hạo Thiên đã chết, lò Càn Khôn cũng hoàn thành sứ mệnh của nó.
Giờ phút này, Lý Ngọc cảm thấy một sức mạnh mà trước giờ chưa từng có.
Hắn trôi nổi ở trong hư không, đã nhìn thấy được vách ngăn không gian.
Lý Ngọc duỗi hay tay ra, nhìn thấy không xa vách ngăn này là một viên tinh câu mầu xanh da trời quen thuộc.
Cho đến tận lúc này, khoảng cách hắn và quê hương lại gần đến như vậy.
Trong nháy mắt Lý Ngọc phủ xuống này, một đạo ý thức mạnh mẽ từ địa cầu quét tới, nhưng Lý Ngọc chỉ thoáng thả ra một chút khí tức, đạo ý thức kia liên rụt trở lại.
Thế Giới nơi này cũng bắt đầu có một đạo ý thức.
Chỉ là so với Lý Ngọc, đạo ý thức này nhỏ yếu hơn.
Tất cả bản nguyên của thế giới này đều nằm trong ý thức, bảo sao Địa Cầu cũng không có sinh ra nền văn minh tu tiên.
Lý Ngọc nhìn thoáng qua viên tinh cầu mầu xanh da trời này một cái, lại quay người xuyên qua cái vách ngăn kia.
Huyền Thiên Giới.
Nhật Nguyệt Tông.
Chúng nữ ngẩng đầu nhìn không trung bình tĩnh, lặng lẽ mong mỏi cùng trông mong.
Bỗng, một thanh âm quen thuộc truyền đến từ sau lưng các nàng.
"Nhìn cái gì vậy?”.