Chương 253: Kết truyện
Chương 253: Kết truyệnChương 253: Kết truyện
Tin tức Hạo Thiên đã chết, dùng tốc độ nhanh nhất truyên đi khắp toàn bộ Huyền Thiên Giới.
Cả tu tiên giới và thế tục đều một mảnh vui mừng.
Tất cả cường giả Huyền Thiên Giới, đều đã sớm hy sinh để thành toàn cho Lý Ngọc có tư cánh đánh một trận cùng Hạo Thiên, tu tiên giới bây giờ, chớ nói là Phá Hư hay Hóa Thần, ngay cả Nguyên Anh cơ hồ cũng không còn ai, Kim Đan đã là cường giả đỉnh cấp.
Đa phần tu tiên giả đều biểu hiện vô cùng cảm kích đối với những vị cường giả đã hi sinh thân mình.
Nhưng có một nhóm người, trong lòng lại khấp khởi mừng thầm, cho rằng sau khi nhóm cường giả kia đã chết hết, tương lai tu tiên giới sẽ hoàn toàn thuộc vê bọn họ.
Mà Lý Ngọc chiến thắng Hạo Thiên, đã giống như thần minh ở trong lòng cả phàm nhân lẫn tu tiên giả.
Bạch Vân Quán.
Ở một chỗ phong cảnh hữu tình phía sau núi, đột nhiên có một người đội đất ngồi dậy.
Tôn Chấn cảm giác mình đã có một giấc mộng, một giấc mộng dài, rất dài, trong mộng lão Kết Đan thất bại, muốn thông qua sưu hồn Lý Ngọc để biết được bí mật của hắn, nhưng đột nhiên Yêu nữ Ma Đạo xuất hiện, tiếp đó lão cũng không biết gì nữa...
Giờ phút này, lão cúi đầu nhìn hai tay của mình, da dẻ bên trên đôi tay này mặc dù thô giáp, nhưng cũng không già nua héo hắt giống như trong trí nhớ của lão.
Lão vội vàng nội thị cơ thể, sau đó liền triệt để ngây người.
Kim Đan!
Trong đan điền của lão, lại có một một viên Kim Đan!
Một lát sau, Tôn trưởng lão ngơ ngơ ngốc ngốc trở lại Bạch Vân Quán, từ trong miệng các đệ tử Bạch Vân Quán, đã biết được một vài chuyện, mà chuyện nào cũng khiến lão phải chấn động toàn thân, cả người đều ngây tại chỗ hồi lâu.
Hóa ra, đó là những chuyện đã xảy ra hơn một trăm năm trước.
Một trăm năm qua, đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Những mỗi một cái chuyện hay sự kiện lớn xảy ra đó, đều có liên quan cùng Lý Ngọc.
Lão đại khái cũng đoán được, mình đã quy khư hơn một trăm năm, tại sao bây giờ lại chết đi sống lại.
Hồi lâu sau, lão đối mặt về hướng Côn Luân rồi quỳ xuống, bái mấy cái thật sâu cảm kích, trong đầu không khỏi xuất hiện khuôn mặt của thiếu niên anh tuấn kia...
Nhật Nguyệt Tông.
Ngô Thông nhìn nhìn thân thể mình, kinh hãi hỏi Lý Ngọc :"Ngươi làm như thế nào?”
Lý Ngọc mỉm cười, sau khi hắn cắn nuốt Hạo Thiên, phương thế giới này đã trở thành thế giới của hắn, hắn có thể thai nghén bọn họ một lần, đương nhiên có thể thai nghén bọn họ lần thứ hai, trong cơ thể của hắn có ấn ký linh hồn của bọn họ, nên phục sinh bọn họ hay không, đơn giản chỉ là một ý niệm.
Nhưng mà tu vi của Ngô Thông cũng không phải là Phá Hư nữa.
Tiên Giới chẳng qua là tưởng tượng của Tu Tiên Giả, sau khi phi thăng khỏi đây thì đối mặt chỉ là một mảnh hư vô, đã như vậy thì Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần hay là Phá Hư thì lại có gì khác nhau? Ngô Thông cũng không cần dùng tu vi để kéo dài thọ nguyên, mặc dù tu vi của hắn ta chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng chỉ cần Lý Ngọc không chết, hắn ta vẫn sẽ vĩnh sinh.
Đây là điều mà bọn hắn nên được.
Đứng dưới góc độ của một phương thế giới này, tu tiên giả cũng không phải càng nhiều càng tốt, càng mạnh càng tốt, bọn họ tu hành yêu câu linh khí, mà linh khí là bản nguyên của thế giới, linh khí bị rút lấy càng nhiều, thì thế giới sẽ càng nhanh bị suy bại.
Vì sinh linh của tất cả thế giới này, từ nay về sau, phương thế giới này sẽ không còn cường giả Nguyên Anh trở lên nữa.
Kim Đan Kỳ có được thọ nguyên năm trăm năm, so với nhân loại trên địa cầu thì đã quá đầy đủ.
Đương nhiên, những người đã hi sinh thân mình, góp phần vào chiến thắng Hạo Thiên, tránh khỏi diệt thế, sáng tạo ra loại cục diện bây giờ, thì theo lý phải đạt được nhiêu hơn.
Lý Ngọc lần nữa gõ gõ ngón tay, thân ảnh Trân Minh chậm rãi ngưng thực từ hư không.
Sau đó là Đan Trần Tử, Tử Hư Nguyên Quân, Linh Trí Tôn GiIả, Cực Âm lão tổ, Thiên Diện Thánh Quân, ... mười vị Phá Hư đã hi sinh ngày đó, từng vị từng vị lại xuất hiện tại trước mắt Lý Ngọc.
Lý Ngọc lại vung tay áo lên, vô số điểm sáng bay ra từ trong cơ thể của hắn.
Mỗi điểm sáng kia đều là một cái ấn ký linh hồn.
Vương Đạo Huyền, Huyền Chân Tổ sư, Chưởng Giáo Nga Mi, ... từng người lại từng người chậm rãi ngưng tụ lần nữa, vẻ mặt của bọn họ đều mờ mịt, cho tới khi nhìn thấy Lý Ngọc mới hiểu được điều gì...
Những người này đã vì đại cục mà hi sinh không chút nào do dự, Lý Ngọc đều cho bọn họ tu vi Nguyên Anh trở lên, cùng thọ nguyên vô cùng dài nữa.
Chính bởi vì khí đó bọn họ cam nguyện hi sinh, mới có lúc này sống lại.
Sau đó, Lý Ngọc từ chức Minh Chủ của Liên Minh Huyên Thiên, cùng chúng nữ trở lại Ngọc Tuyên Phong, không còn hỏi chuyện tu tiên giới nữa.
Liên Minh Huyền Thiên thành lập vì đối kháng kẻ thù bên ngoài Huyền Thiên Giới, bây giờ ngoại địch đã không còn , cũng không có lĩnh tụ đủ sức khiến toàn bộ tu tiên giới tin phục như Lý Ngọc, nên các thế lực lớn lại lần nữa chia lìa, ai vê nhà nấy.
Chỉ là, sau khi trải qua chuyện này, bố cục của tu tiên giới đã xảy ra cải biến cực lớn.
Thiên Đạo Tông vốn là tông môn đệ nhất tu tiên giới thì bây giờ đã triệt để xuống dốc, nhưng cường giả Thiên Đạo Tông hy sinh vì Huyền Thiên Giới được phục sinh cũng không quay trở lại tông, ngoài ra một số vị cường giả Nguyên Anh trở lên của Thiên Đạo Tông lựa chọn ẩn núp thay vì đi "hiến mạng" trong cuộc chiến với Hạo Thiên, thì sau khi Hạo Thiên chết, bọn họ sợ hãi phát hiện ra tu vi của mình, mặc kệ là Nguyên Anh hay Hóa Thần, thì trong nháy mắt đều bị hạ xuống dưới Nguyên Anh, mặc kệ bọn họ có tu hành như thế nào, cũng đều không thể tăng lên thêm nữa.
Đã không còn cường giả trên Nguyên Anh, nhân tâm Thiên Đạo Tông cũng tan rã, đệ tử nội môn lần lượt rời đi.
Lại thêm tất cả bí cảnh đều dung nhập vào đại thế giới, linh khí của các bí cảnh lớn đều trôi mất, linh khí trên Đại Thế giới có mật độ gần như cân bằng ở mọi nơi, nên cũng chẳng còn ai lưu luyến bí cảnh Thiên Đạo nữa, thậm chí ngay cả thành Thiên Đạo cũng bắt đầu mất dần vẻ phồn hoa, dân dần biến thành hoang vu.
Côn Luân hoàn toàn thay thế Thiên Đạo Tông, trở thành thế lực siêu nhiên tuyệt đối trên tu tiên giới. Hết thảy bởi vì, bọn họ có một vị Chưởng Giáo đã cứu vớt thế giới này.
Mặc dù bây giờ Lý Ngọc đã từ chức vị trí Chưởng Giáo Côn Luân, nhưng địa vị của hắn ở trong lòng đệ tử lại vượt qua Chưởng Giáo tân nhiệm.
Thời gian chậm rãi, đã lại mười năm.
Ngọc Tuyền Phong.
Trên bãi cỏ, Chu Yên đang cầm bút vẽ trong tay, đang vẽ Tần Khả Nhân đã không còn dùng khăn che mặt, Linh Nhi cầm con diều trong tay, chạy tới chạy lui trên đồng cỏ, sau lưng có vài đứa bé đuổi theo, y y nha nha cực kỳ náo nhiệt.
Trong đình nghỉ mát cách đó không xa, Chu Tử Tuyên đang khâu một bộ quần áo ngủ, Khương Ly đang ngồi bên cạnh cười đùa với đứa nhóc đang được nàng ôm trong ngực.
Bên cạnh đồng cỏ có một vườn đào, Lý Ngọc đang nằm gối đầu lên đôi chân thon dài của Bạch sư tỷ, tay ôm eo nhỏ của Hứa sư tỷ, ba tỷ muội Phán Nhi, Liên Nhi, Hinh Nhi cũng đang vây quanh hắn, thay phiên lột vỏ từng quả Nho bỏ vào trong miệng hắn.
Cách đó không xa có hai người đang đi tới, Lý Ngọc vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Trân Thanh Sơn và Yêu nữ, cười nói :"Sư huynh sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?"
Trân Thanh Sơn nhìn hắn hỏi :"Ngươi thực sự không muốn làm Chưởng Giáo sao, tất cả mọi người đều hy vọng ngươi quay trở về..."
Lý Ngọc lắc đầu nói :"Sư huynh cũng biết rõ mà, ta thực sự không có gì hứng thú với những chuyện kia."
Trần Thanh Sơn chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi, Lý Ngọc nhẹ nhàng ôm Yêu nữ vào lòng, Nam Cung Thiền lườm hắm một cái, nói ra :"Hai ngày nay ngươi không tới chỗ ta, Thanh Nhi cũng còn sốt ruột..."
Lý Ngọc búng nhẹ len trán nàng một cái, nói ra :'Đã đến chỗ ngươi mức độ nhiều nhất rồi, còn đi nữa ngươi đừng trách các nàng liên thủ đối phó ngươi."
"Ta sẽ sợ các nàng ?" Nam Cung Thiền nhếch miệng, lại nhỏ giọng nói :"Ta mặc kệ, buổi tối hôm nay ngươi nhất định phải tới chỗ của ta, không thì tháng này ngươi cũng đừng tới nữa."
Hôm nay Lý Ngọc đã hứa sẽ ở bên Bạch sư tỷ và Hứa sư tỷ, nhưng Yêu nữ thì không thể chọc, hắn suy nghĩ một chút rồi nói ra :"Ngươi nghe lời một chút, lần sau ta dẫn ngươi đi một chỗ thú vị..."
Nam Cung Thiền mở to mắt hỏi :"Chỗ nào?"
Lý Ngọc cười cười :"Một chỗ không giống với Huyền Thiên Giới..."
—Hết—
Lời tác giả : kỳ thực định trốn viết cảm nghĩ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn viết vài câu.
Trong thời gian khá dài vừa qua tới nay, tình trạng cơ thể ta cực kỳ mệt mỏi, từ mấy tháng trước lo lắng không có biện pháp viết chữ, đến bây giờ vẫn ngơ ngơ ngốc ngốc, toàn bộ cơ thể chết lặng không cảm giác, không chí thú, những thứ viết ra cũng thay đổi hương vị, thậm chí còn có cảm giác không biết phải viết như thế nào.
Quyển sách này là quyển viết khó khăn gian nan nhất trong mấy năm gần đây, mới viết được vài chương thì cả cơ thể lẫn tinh thân đều gặp vấn đề nghiêm trọng, lo nghĩ quá nhiều dẫn đến không có cách nào tập trung, nên nội dung cốt chuyện cũng không kéo dài được, đồng thời cũng không có cách nào viết ra được những ý nghĩ mà bản thân muốn biểu đạt, ta thậm chí không biết là bởi vì tâm tình ảnh hướng viết sách, hay là viết sách ảnh hưởng đến tâm tình, hoặc là hai thứ ảnh hưởng lẫn nhau, tuần hoàn ác tính, tóm lại là không thể để mọi người hoàn toàn hài lòng với câu chuyện này được, nên thực sự xin lỗi.
Sắp tới cần phải mất một đoạn thời gian để điều chỉnh tâm tình cũng như bồi bổ cơ thể, cũng sẽ mở ra tài khoản để cập nhật tình trạng cũng như cuộc sống sau này.
Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, buổi trưa an tâm, Ngủ ngon!br>