Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 51 - Chương 51: Chỉ Điểm

Chương 51: Chỉ điểm Chương 51: Chỉ điểmChương 51: Chỉ điểm

Đan Đỉnh Phong.

Trong tiểu viện của Lý Ngọc.

Lý Ngọc rót một chén nước trà, mời khách :"Triệu sư huynh, mời uống trà!"

Triệu Vô Lượng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi mỉm cười nói :”Thật nhiều năm rồi ta chưa uống lại loại trà của thế tục này so với linh trà của tông môn, cũng có một phong vị khác."

Lý Ngọc cũng cười, trả lời :"trong tông môn không có ngày đêm, cũng chẳng phân biệt nóng lạnh, bốn mùa cũng không nốt, lưu lại lâu ngày sẽ không tránh khỏi hoài niệm đồ vật ở ngoài thế tục, nếu Triệu sư huynh ưa thích, lát nữa hãy cầm về một ít lá trà thế tục này."

Những lời này của Lý Ngọc, nghe qua thì như hắn đang thuận miệng nói, nhưng lại làm cho Triệu Vô Lượng có chút suy nghĩ.

Sư tôn của hắn cũng đã từng nói, những người được gọi là thiên tài như bọn họ, từ bé đã được tu hành và sinh sống ở trong tông môn, nên chưa được trải qua cuộc sống thế tục, trong giai đoạn Luyện Khí, Trúc Cơ và Kim Đan, sẽ có tốc độ tu hành rất nhanh, nhưng sau đó sẽ trở thành khuyết điểm rất lớn, thậm chí có thể sẽ đình trệ tu vi.

Nhưng ngược lại, những đệ tử đã từng sống ở thế tục hơn mười năm kia, tuy họ nhập môn muộn, có thể giai đoạn đầu sẽ mất rất nhiều năm để tu hành, nhưng một khi đến Nguyên Anh kỳ, thì tu vi của họ sẽ thăng tiến thần tốc, thường sẽ trở thành Hóa Thần trước một bước, chẳng qua những đệ tử kia thiên phú không tốt, ngay cả Kim Đan đều khó tu đến mà thôi.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Khương sư muội rất được tông môn coi trọng.

Triệu Vô Lượng để chén trà xuống, nói ra :"Đa tạ sư đệ, những lá linh trà này, cũng đưa cho sư đệ uống thử xem”

Không gian giới chỉ trên tay Triệu Vô Lượng lóe lên ánh sáng, trên bàn đá liền xuất hiện thêm một cái hộp ngọc tinh mỹ, Lý Ngọc không ngờ, hắn chỉ thuận miệng nói thôi mà đối phương thân là đệ tử thiên tài, lại thực sự nhận lấy lá trà thế tục, còn đưa tặng lại cho hắn một hộp linh trà.

Ngay trước đó, hắn vừa đưa cho Lý Ngọc mười viên Thông Mạch Đan làm quà gặp mặt nữa.

Không thể không nói, vị Triệu sư huynh này là một người đáng được coi trọng.

Thế là Lý Ngọc chủ động nói ra :"Ta biết rõ mục đích của Triệu sư huynh đến đây, chỉ có điều, ta cũng chỉ có một ít suy đoán của mình về việc làm thế nào để tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân này, Trịnh sư muội có thể tiến vào, phần lớn cũng nhờ vào thiên phú của nàng, mà không phải ai cũng có thể giống nàng như vậy...

Triệu Vô Lượng mỉm cười nói ra :" Lý sư đệ không cần khiêm tốn, Trịnh sư muội nhờ ngươi chỉ điểm xong, lập tức tiến vào cảnh giới Thiên Nhân, còn ta nếu là không thể, thì cũng chỉ trách bản thân mình không có thiên mệnh, tuyệt đối sẽ không có khúc mắc gì với Lý sư đệ cả."

Lý Ngọc nghe ra được ý tứ của những lời này là, kể cả hắn có không thành công tiến vào cảnh giới kia, thì cũng không lấy lại mười viên Thông Mạch Đan này.

Lý Ngọc yên tâm hẳn, đem lời đã từng nói với Trịnh Khả Kỳ nhắc lại cho Triệu Vô Lượng nghe.

Triệu Vô Lượng lộ vẻ suy tư, lẩm bẩm nói :'Ý của sư đệ là, không cần phải quá chấp nhắt và nghiêm khắc với việc tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân, theo đuổi cực hạn đan đạo, sẽ càng dễ được Đan Đạo chiếu cố?"

Lý Ngọc gật nhẹ đầu, nói thêm :”“chính là như vậy, khả năng là có lòng trông hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um, nhưng cái này cũng mỗi người mỗi khác, ta cũng không phải lần nào cũng tiến nhập được cảnh giới đó..."

Triệu Vô Lượng vẫn đang suy nghĩ, chốc lát sau liền đứng dậy, cúi đầu chắp tay với Lý Ngọc, nói ra :"Đa tạ Lý sư đệ chỉ điểm, bây giờ ta về phong, thử một chút xem sao."

Lúc đưa Triệu Vô Lượng ra cửa, Lý Ngọc nhìn thấy không ít người đang ghé đầu dán lỗ tai vào tường, nhìn thấy hai người đi ra thì mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười gượng gạo rồi lần lượt rời đi.

Chỉ còn vài người vẫn còn ở lại nguyên chỗ.

Những người này hắn cũng đều biết cả, đều là mấy người trong top mười thi đấu, như Đặng Thanh Tùng, Hà Tiến, Lưu Nhân, Cổ Tùng, ... Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của bọn họ, Lý Ngọc làm một cái động tác tay ra hiệu mời vào, nói ra :"Mấy vị sư huynh, có cái gì muốn hỏi, đều đi vào trong rồi nói...

Những thiên tài đan đạo này đều có bối cảnh ở trong môn phái, có thể kết thêm được người bạn nào thì thêm người bạn đó là nguyên tắc của Lý Ngọc, hắn mời tất cả vào trong rồi cùng bọn họ cẩn thận nghiên cứu, thảo luận chi tiết về việc tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân.

Tu Tiên chính là tu đạo lý đối nhân xử thế, mở rộng nhân mạch, sớm muộn cũng có lúc cần dùng đến.

Những vị thiên tài đan đạo này đều thể hiện sự cảm kích đối với việc Lý Ngọc vô tư chia sẻ bí mật này, đồng thơi đều chân thành mời Lý Ngọc, nếu rảnh rỗi có thể qua chỗ bọn họ chơi, Lý Ngọc cũng mỉm cười nói nhất định có dịp sẽ qua.

Sau khi tiễn bọn họ về, Ngô Thông mới vác theo vẻ mặt đau lòng đến nói với hắn :"Lý Ngọc ơi là Lý Ngọc, ngươi hồ đồ quá rồi, bí mật trọng yếu như thế mà ngươi lại dễ dàng nói ra như vậy, nếu như ta là ngươi thì ta đã mở một cái đại hội truyên đạo, môn phái có biết bao nhiêu là Luyện Đan sư cơ chứ, mỗi người một trăm linh tệ, tính sơ sơ cũng có thể kiếm được mấy vạn rồi..."

Nhìn vẻ mặt hết sức đau lòng của Ngô Thông, Lý Ngọc cảm thấy hình như hắn ta mới chính là người mất linh tệ chứ không phái hắn.

Lý Ngọc thì không thấy đáng tiếc chút nào, Ngô Thông chỉ nhìn thấy linh tệ, Lý Ngọc thì nhìn thấy mạo hiểm.

Luyện Đan là chuyện không thể làm qua loa đại khái, một cái thất thần, nhẹ thì lãng phí vật liệu, nặng thì nổ lô, Triệu sư huynh lúc nãy vừa tuyên bố miễn trách với hắn, nhiều người bên ngoài đều nghe được, nên nếu hắn có thật bại thì cũng không tính trên đầu Lý Ngọc được.

Nhưng nếu như lấy tiền giảng bài như Ngô Thông nói, một khi xảy ra bát kỳ vấn đề gì, hắn phải chịu trách nhiệm.

Không phải ai cũng có thực lực và thiên phú như Trịnh sư muội và Triệu sư huynh, bọn họ nếu chỉ nghe lén hóng chuyện thì không sao, chứ nếu thực sự khai lò thử nghiệm, thì hậu quả cũng là do chính bọn họ phải gánh, không thể trách bất kỳ ai.

Không nghĩ đến những chuyện này nữa, Lý Ngọc định sẽ phục dụng mấy viên Thông Mạch Đan kia đã.

Hắn tu hành năm cái linh mạch, yêu cầu tài nguyên cũng gấp năm lần so với người khác, nên hắn sẽ không lãng phí bất kỳ một viên Thông Mạch Đan nào.

Trong lúc Lý Ngọc đang luyện hóa Thông Mạch Đan. Cửu Hoa Phong.

Triệu Vô Lượng từ Đan Đỉnh Phong trở về, đã không thể chờ đợi được mà bắt tay vào thử nghiệm.

Chỉ có điều, khi hắn vừa thử làm mình tiến vào trạng thái thất thân thì một tia khói đen đã bay ra từ trong lò đan, nhìn đám phế linh dịch trong lò, Triệu Vô Lượng thở dài bất đắc dĩ.

Tại sao Lý Ngọc và Trịnh sư muội đều có thể làm được, mà hắn lại không thể?

Triệu Vô Lượng cũng không cam lòng từ bỏ, liên tiếp thử hơn mười lần, nhưng đều thất bại.

Cuối cùng, hắn đành phải thừa nhận, ở trên phương diện này, thiên phú của hắn không bằng hai vị thiên tài mới nổi kia.

Cùng thời gian, những vị đệ tử sau khi từ Đan Đỉnh Phong về cũng đều quay lại chỗ ở, đem bí mật liên quan đến cảnh giới Thiên Nhân nghe được từ chỗ Lý Ngọc, nói cho trưởng bối sư môn.

"Trước lúc luyện đan, thả lỏng tâm trạng trước?"

"Càng không quan tâm, càng dễ tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân?”

"Đây..., nghe qua đúng là có chút đạo lý, nhưng trên thực tế, để làm được e là không dễ dàng."...

Luyện Đan yêu cầu hết sức chăm chú, tập trung tinh lực, đây chính là nhận thức chung của Luyện Đan Sư, cũng là chân lý được thực tế nghiệm chứng qua, biện pháp của Lý Ngọc thì lại vi phạm cái thường thức này của luyện đan,

Nhưng cũng không thể nói là hắn nói lung tung được.

Dù sao trên thực tế, chính hắn đã hai lần tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân này trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, mà ngay cả thiên tài đan đạo của tông môn cũng thành công tiến nhập trạng thái này sau khi được hắn chỉ điểm, có thể nói là toàn bộ Côn Luân, à không, toàn bộ tu tiên giới này, không có ai hiểu về cảnh giới này hơn so với Lý Ngọc cả.

Cho dù hắn chỉ là một đan đạo học đồ.

Một vài vị luyện đan sư cấp cao thì sau khi nghe đệ tử nói về chuyện này xong, trải qua cẩn thận suy nghĩ, đều có lĩnh ngộ một chút, lời nói của Lý Ngọc tất nhiên có đạo lý, nhưng không phải đều thích hợp với tất cả mọi người, có khả năng chỉ thích hợp với số ít thiên tài, dù sao thì thiên tài cũng không giống với người bình thường, nên người bình thường học theo bọn họ, chưa chắc có thể thành công, thậm chí còn có hiệu quả ngược lại.

Nhưng có một vài đệ tử còn chưa hiểu sâu sắc đạo lý của Đan Đạo, lại không nghĩ như vậy.

Bọn họ chỉ biết là, bọn họ đã nghe trộm đực miễn phí bí mật của việc tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân, nhặt được đại tiện nghi, sau khi trở lại chỗ của mình, bèn vội vàng động thủ.

Thế là cảnh tượng vô số đan đạo học đồ, thậm chí có cả luyện đan sư nhất giai, bắt đầu chủ động ngẩn người lúc đang luyện đan.

Một ngày này, trên rất nhiều đỉnh núi trong Côn Luân động thiên, có rất nhiều tiếng âm ầm nổ mạnh được truyền đến từ vô số luyện đan thất.

"Thuốc của tai"

"Lò đan của tai"

"Mắt của ta... !"...

Thất thần khi luyện đan đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, luyện chế đan dược cấp thấp còn đỡ, đơn giản chỉ là hao tổn một phần linh dịch, nhưng có vài người dã tâm bừng bừng đi luyện chế đan dược cấp một, bị hỏng thuốc, nổ lô không ít, thậm chí còn bị thương rồi bị trưởng bối trách phạt răn dạy...

"Đồ hỗn trướng, ngươi không xem ngươi thiên phú như nào, người ta thiên phú như nào? Còn dám học theo?”

"Không có mệnh thiên tài mà còn dám mắc bệnh thiên tài?"

"Nếu không có bùa hộ mệnh bảo vệ thì hôm nay ngươi không chết cũng tàn phất"

"Diện bích suy nghĩ một tháng, sau này thành thật luyện đan cho ta, còn dám làm mấy điều này thì xuất sư môn rồi cút cho tai"...

Nhiều người bị tổn thất nguyên liệu không ít, còn bị mắng mỏ ác liệt một hồi, trong lòng ấm ức đến cực điểm, muốn oán trách Lý gọc, nhưng lại tự cảm thấy mình đuối lý.

Dù sao đây cũng là do bọn họ dùng thủ đoạn nghe lén được, cũng chẳng phải Lý Ngọc xui bọn họ làm như vậy.

Mà hơn nữa, Luyện Đan Sư của tông môn, nếu có cảm ngộ được điều gì, tuyệt đối sẽ không chia sẻ cho người khác, Lý Ngọc phải có tấm lòng rộng lớn như thế nào, thì mới có thể vô tư chia sẻ cả bí mật to lớn như vậy, nếu bọn họ còn quay lại trách hắn, thì đúng là không bằng cầm thú.

Huống chi, trước đó còn có Trịnh sư muội thành công rồi, có trách cũng chỉ trách bọn họ thiên phú không được.

Thế là bọn họ chỉ có thể trách thiên đạo cùng vận mệnh bất công, đã cho Lý Ngọc một khuôn mặt như vậy, còn cho hắn cả thiên phú đan đạo như thế, cũng may là thiên phú tu hành của hắn không cao, tu vi tăng lên cũng nhờ ăn cơm mềm, mà ăn cơm mềm cũng không thể ăn cả đời... , nghĩ như vậy, trong lòng của bọn họ mới cảm thấy được an ủi phần nào.

Lý Ngọc cũng không biết chuyện đã xảy ra với Triệu Vô Lượng sau khi hắn Đan Đỉnh Phong, cũng không biết vô số luyện đan sư khác bị một câu nói của hắn mà đồng loạt cắm vào trong khe.

Sau khi luyện hóa xong mười viên Thông Mạch Đan, Lý Ngọc liền rời khỏi Đan Đỉnh Phong, một đường phi hành theo hướng tây, khoảng mười lăm phút sau thì tới một ngọn núi.

Đây là một ngọn núi thấp bé, nhưng Linh Khí lại nồng đậm hơn một chút so với Đan Đỉnh Phong, Lý Ngọc nhìn từ xa thấy được vài tòa kiến trúc hoa lệ, thấp thoáng ẩn hiện ở trong núi.

Núi này tên là Lăng Vân Phong, chính là nơi tiến hành thi tuyển phẩm cấp của Luyện Đan Sư.
Bình Luận (0)
Comment