Không có cô gái nào không thích được khen xinh đẹp, Diệp Xu không nhịn được cười, sau đó hỏi Phong Lễ Hòa có kế hoạch hay sắp xếp gì không.
"Đã làm phiền Phong đại hiệp hộ tống chúng ta."
"Ta cũng chưa có dự định gì, đi tới đâu thì hưởng thụ tới đó. Ta vừa có thể đưa các ngươi về nhà an toàn, vừa có thể đi thưởng thức cảnh đẹp của Dương Châu." Phong Lễ Hòa căn bản không muốn rời đi, nếu có thể, hắn nguyện đi theo người trong lòng cả đời.
"Vậy chúng ta tìm một khách điếm yên tĩnh để nghỉ ngơi."
Vì thế mọi người vào quán trọ Như Ý ở phía đông, mọi người đều thuê phòng nên gần như chiếm toàn bộ lầu hai.
Việc đầu tiên mọi người làm là đi tắm rửa thay quần áo, rửa sạch bụi bặm và mồ hôi khi đi đường.
Diệp Xu ngủ một lúc lâu mới vừa xuống lâu khi trời gần tối.
Trang Phi và thuộc hạ đang ngồi ở đại sảnh uống rượu, nhưng sắc mặt âm trầm, rất khó coi. Nàng ấy thấy Diệp Xu thì vội vàng tiến lên, nhìn trái phải rồi nhét đem một phong thư vào tay Diệp Xu.
Diệp Xu phát hiện trên phong thư có một ký hiệu, là hình chim bồ câu, không cần nghĩ cũng biết đây là thư gửi từ Bách Hiểu Đường. Diệp Xu cầm thư, cùng Trang Phi trở về phòng, sau khi đóng chặt cửa mới dám mở thư ra.
Trên thư là nét chữ uyển chuyển, nội dung là nhắc nhở Diệp Xu tối nay không nên ra ngoài, sẽ có người đến.
Diệp Xu muốn biết ai là người viết thư này nên đưa bức thư cho Trang Phi.
Trang Phi liếc mắt, tức giận nói: "Bạch Tú Tú con quỷ nhỏ này lại muốn gây chuyện, thật sự muốn một đao giết chết nàng!"
Bạch Tú Tú chính là đường chủ của Bách Hiểu Đường.
Trong sách không để cập tới quan hệ của nguyên chủ và Bạch Tú Tú có quá khứ gì, nhưng sau khi nguyên chủ chết, thuộc hạ của Diệp Hổ vẫn được trọng dụng chính là Bạch Tú Tú.
Diệp Xu có loại cảm giác, vị Bạch Tú Tú này không khác gì Chu Tam tỷ, đều do Diệp Hổ phái tới giám sát nàng, nhưng quyền lực của Bạch Tú Tú lớn hơn.
Chạng vạng tối, Diệp Xu vẫn ra ngoài như thường lệ, nàng và Tống Thanh Từ, Phong Lễ Hòa cùng nhau đi dạo chợ đêm ở thành Lư Châu, lần lượt thưởng thức đồ ăn vặt địa phương.
Phong Lễ Hòa ăn một miếng thì đều nói: "Không ngon, không thể so sánh với đồ mà Diệp cô nương làm."
Tống Thanh Từ thì không có ý định nếm thử.
Diệp Xu lại không kén chọn, cái gì nàng cũng ăn. Cho dù là khó ăn, nàng cũng có thể nhận ra ưu điểm và vui vẻ thưởng thức nó.
Điều này khiến Tống Thanh Từ và Phong Lễ Hòa đều có cái nhìn khác về nàng. Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Xu nấu ăn giỏi, đồ ăn nàng làm vô cùng ngon nên chuyện ăn uống sẽ vô cùng kén chọn, không ngờ nàng lại không có tật xấu này. Có lẽ là vì ưu điểm của nàng là giỏi khám phá, nhanh chóng hòa nhập, mới có thể chế biến ra nhiều món ăn khiến người ta cảm thấy vô cùng ngon miệng.
Ba người đi dạo đến nửa đêm mới trở về quán trọ.
Diệp Xu vừa vào phòng thì thấy một nữ nhân mặc đồ của nam màu xanh, đang đứng đối diện với cửa sổ, quay lưng về phía nàng. Trang Phi thấy thế, lập tức đóng kín cửa, đứng giữ bên ngoài.
Diệp Xu nhìn nữ tử này, thấy nàng ta vẫn đưa lưng về phía nàng, không có ý quay lại. Nàng cũng lười gọi, vừa ăn quá nhiều nên hơi khát nước. Nàng ngồi xuống bàn, rót cho mình một tách trà.
Lúc Diệp Xu uống ngụm trà thứ hai, nữ tử trước cửa sổ cuối cùng cũng không nhịn được, tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Xu. Người này thấp hơn nàng nửa cái đầu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khuôn mặt lại đầy sát khí, lông mày rậm rạp, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ lạnh lùng. Vẻ ngoài tuy bình thường nhưng cực kỳ cao ngạo, trịnh thượng.
Nàng ta còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Xu đã nói trước: "Bạch đại tỷ thật khí thế, ta không biết, còn tưởng ngươi là chủ của căn phòng này."
Bạch đại tỷ...