Diệp Xu lén liếc nhìn Tống Thanh Từ, thấy thái độ của hắn vẫn bình thản thì yên tâm.
“Có lẽ liên quan đến lời dạy ta khi còn bé.” Tống Thanh Từ nhẹ nhàng trả lời"Dạy dỗ?" Phong Lễ Hòa càng bối rối, chẳng lẽ có trưởng bối dạy tiểu bối không được ăn cơm sao.
"Mặc dù gia đình giàu có, nhưng các trưởng bối thích để chúng ta sống trong môi trường cực khổ, chẳng hạn như để chúng ta vào núi hoang một mình, không cho cơm ăn mười ngày." Tống Thanh Từ chỉ lấy một ví dụ nhỏ nhất.
"Trời ơi, quá độc ác."
Phong Lễ Hòa không biết "hồi bé" của Tống Thanh Từ là bao nhiêu tuổi. Nếu là độ tuổi lớn nhất thì cũng mười bốn, mười lăm tuổi, không quá lớn. Phong Lễ Hòa ngây ngốc, sở dĩ gọi là núi hoang vì nó thật sự không có bất cứ cái gì, kể cả rau dại mà chỉ có một ít muỗi, cỏ và cây khô.
Hắn ta là người trưởng thành và tập võ như vậy, nếu không mang cái gì mà phải ở trong núi hoang cũng không chịu đựng được quá ba ngày. Một đứa trẻ tay trói gà không chặt mà ở trong hoàn cảnh này mười ngày, chẳng khác gì bị tra tấn dã man, có thể sống sót là một điều may mắn.
Diệp Xu và một miếng cơm vào miệng, nghe Tống Thanh Từ nói không nhịn được cắn đũa. Trong "Truyền thuyết võ lâm" cũng miêu tả việc tuyển chọn cung chủ Thăng Dương cung vô cùng hà khắc, các trưởng lão sẽ tiến hành huấn luyện khắc nghiệt đối với mấy vạn đồng tử có thiên phú võ thuật, để bọn họ luận võ, chém giết lẫn nhau. Người cuối cùng vượt qua hết các cửa ải sẽ là người lợi hại nhất, có thiên phú nhất, và được đề cử làm người thừa kế cung chủ.
Diệp Xu cứ nghĩ truyền thuyết này đã đủ cực khổ, có thể chứa yếu tố phóng đại. Nhưng bây giờ nghe Tống Thanh Từ nói, Diệp Xu mới ý thức được, hiện thực lại tàn khốc hơn cả “truyền thuyết”.
Không chỉ đấu võ rồi chém giết, còn muốn phải sinh tồn trong nơi hoang dã, hơn nữa nhất định còn có quy tắc đào thải vô cùng đáng sợ. Nó vừa khiêu chiến bản năng nguyên thủy nhất của con người là đấu tranh để sinh tồn, chống lại cái đói, cái khát, vừa phải đối mặt với mặt tối tăm nhất của nhân tính...
Thật kinh khủng!
Nhìn Tống Thanh Từ bây giờ, trắng trẻo, sạch sẽ, nhã nhặn, vô cùng trầm tĩnh, hoàn toàn nhìn nghĩ hắn đã trải qua chuyện gì. Nhưng đây có lẽ là nguyên nhân sâu xa nhất cho tính tình lãnh đạm của hắn, vì bây giờ không có chuyện gì nghiêm trọng hơn chuyện hắn đã trải qua khi đó.
Đại ma đầu là một người đáng thương, một người hung ác cường đại mà đáng thương.
Nghĩ đến nửa câu sau, Diệp Xu bỗng nhiên cảm thấy mình còn đáng thương hơn. Dù sao, ngay cả “hung ác, cường đại”, nàng cũng không có, hơn nữa nàng còn bị 'hung ác cường đại' này khống chế, không thể chạy trốn.
Đúng vậy, vẫn là nàng đáng thương, đáng thương nhất.
Diệp Xu cúi đầu, đau lòng ăn cơm. Mà bây giờ nàng chỉ hơn Tống Thanh Từ ở phương diện, ăn nhiều hơn hắn.
Phong Lễ Hòa đang thở dài thì phát hiện Diệp Xu ngồi ở giữa hắn và Tống Thanh Từ đang và cơm vào miệng rất nhanh. Sau đó nàng buông bát xuống, xé cái đùi vịt lớn ăn tiếp, trên mặt còn dính vài hạt cơm.
"Ăn chậm thôi, không ai giành ăn với ngươi." Phong Lễ Hòa không nhịn được cười, ánh mắt trìu mến nhìn Diệp Xu.
Tống Thanh Từ rũ mắt xuống, im lặng một lát, đổ đĩa thức ăn Diệp Xu vừa lọc vào trong cháo, sau đó cầm bát lên và uống từng ngụm.
Đây chính là tốc độ ăn cơm nhanh nhất của cung chủ nhà hắn ta. Triệu Lăng ở bên cạnh quan sát, ý vị thâm trường nhìn Diệp Xu đang ăn một cách ngon lành.
......
Ba ngày sau, mọi người thuận lợi đến thành Lư Châu.
Diệp Xu muốn nghỉ ngơi ở đây hai ngày, mấy ngày đi đường khiến nàng quá mệt mỏi, không chỉ gầy đi mà da còn bị rám nắng, hơn nữa mắt cũng xuất hiện quầng thâm.
"Ta lại thấy Diệp cô nương càng ngày càng đẹp." Phong Lễ Hòa vẫn khen Diệp Xu như thường lệ.