Vừa mở nồi, mọi người đều ngửi thấy mùi thơm, thơm đến mức chảy nước miếng. Mọi người đều rướn cổ nhìn vào trong nồi với ánh mắt đầy hy vọng. Đột nhiên, khói trắng bốc ra, mùi hương giống như khí độc đột nhiên bùng nổ, xông thẳng vào mũi. Mọi người bị "độc dược" này mê hoặc đến mức chảy nước miếng, thỉnh thoảng còn nuốt nước bọt.
Mùi thịt thoang thoảng trong không khí, khiến mọi người vô thức hít một hơi thật sâu, muốn hít hết mùi thơm vào phổi. Mùi thơm này khác với mùi thơm của thịt thông thường, bởi nó được trộn lẫn với mùi thơm của nước sốt và một mùi thơm không thể hình dung.
Diệp Xu lệnh cho Trang Phi bóc lá sen hấp vịt và lấy hết rau trong bụng vịt ra. Mọi người biết sẽ nấu cơm bên ngoài nên đều mang đĩa tre, nhẹ mà dễ mang theo, cưỡi ngựa bị xóc cũng không vỡ.
Mọi người không nghĩ rằng đồ nhét trong bụng vịt cũng trở thành một món ăn. Măng, củ từ thái hạt lựu và những thứ khác đều được ngâm ngập nước hấp vịt, vô cùng thơm ngon, không cần nếm, chỉ cần nhìn thôi cũng biết rất ngon.
Sau khi xé thịt vịt ra, miếng thịt mềm, hồng nhạt tản ra mùi thơm nồng đậm khiến tất cả mọi người đều không nhịn được, con sâu đói trong bụng cũng đã bò ra.
Lấy vỉ hấp ra, bên dưới là cơm thịt khô đỏ, đỗ xanh, cơm trắng thơm phức, kích thích vị giác. Ăn cơm này thực sự không cần thức ăn, mà còn làm tăng sự thèm ăn.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống bàn ngăn ngắn, tất cả đều cố gắng nhẫn nhịn. Sau khi Trang Phi phân chia đồ ăn xong, Diệp Xu nói một tiếng, bọn họ mới như trận đấu, nhanh chóng cầm đũa điên cuồng và cơm vào miệng.
Lão hán trong lều trà còn ăn điên cuồng hơn bọn họ, có lẽ đã lâu không được ăn thịt và chưa từng ăn thử món ngon như vậy, khiến dáng vẻ ăn cơm của lão vô cùng dữ tợn. Lão có một suy nghĩ, ăn xong bữa cơm này, lão chết cũng vui vẻ.
Diệp Xu và Tống Thanh Từ, Phong Lễ Hòa ăn cùng một bàn. Từ trước đến nay khẩu vị của Phong Lễ Hòa vô cùng tốt. Đây còn là đồ mà người hắn ta yêu thích nấu, hắn ta cũng ăn rất nhanh, vẻ mặt say sưa, rất vui vẻ.
Tống Thanh Từ so với hắn ta chính là như băng với lửa. Cho dù mỹ vị ở trước mắt, hương thơm như thế nào thì phong thái của Tống Thanh Từ cũng lãnh đạm như vẻ mặt vậy, nhai nuốt từ từ.
Phong Lễ Hòa ăn xong một bát cơm, quay sang thấy Tống Thanh Từ mới ăn được hai miếng cháo.
Phong Lễ Hòa không có ý chửi Tống Thanh Từ, nhưng nói thật, hắn ta thấy một con chim miệng nhỏ như họa mi cũng ăn nhanh hơn Tống Thanh Từ.
Phong Lễ Hòa lại nhìn Diệp Xu, nàng chưa ăn được miếng nào, đang chọn măng và củ từ thái hạt lựu trong thức ăn bỏ vào đĩa nhỏ chuyên dụng của Tống Thanh Từ. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng Phong Lễ Hòa có thể khẳng định đủ để Tống Thanh Từ ăn.
Nếu không phải Tống Thanh Từ là một người tướng mạo gầy yếu, ăn uống kén chọn, thì Phong Lễ Hòa còn nghĩ hắn là nhân vật lớn ẩn giấu thân phận trong giang hồ. Dù sao tính khí điềm tĩnh và không có gì khó chịu của hắn khác hẳn người bình thường. Nhưng, mặc dù hắn chỉ là thư sinh, Phong Lễ Hòa cũng tin Tống Thanh Từ trong tương lai nhất định sẽ tạo ra nhiều đột phá. Điều kiện tiên quyết là hắn phải ăn cơm ngon để bảo toàn tính mạng của mình.
Diệp cô nương nấu ăn ngon như vậy mà hắn còn không thèm ăn. Nếu để đầu bếp bình thường nấu, hắn chắc không sống được. Phong Lễ Hòa trầm tư suy nghĩ, không nhịn được quan tâm hỏi thăm Tống Thanh Từ: “Tống công tử không thích ăn cơm, là do thân thể từ nhỏ không đủ chất hay bị bệnh gì?"
Diệp Xu dừng đũa lại, nháy mắt ra hiệu với Phong Lễ Hòa. Tên này hôm nay làm sao vậy, luôn kiếm chuyện với Tống Thanh Từ. Chuyện của đại ma đầu có thể tùy tiện hỏi như vậy sao, hỏi nhiều sẽ mất mạng đấy. Tuy nàng cũng tò mò tại sao Tống Thanh Từ lại có dáng vẻ như bây giờ.