Hai canh giờ sau, đoàn người nghỉ ngơi và ăn dưa ở một quán trà ven đường. Phong Lễ Hòa cuối cùng cũng hiểu ra ý nghĩa trong lời của Diệp Xu nên đến tìm nàng.
"Đúng như ngươi nói, người tốt và người xấu đôi khi không thể nói rõ ràng. Nhưng đại hiệp lại khác, bọn họ là người tốt, nếu không tại sao được nhiều người ta ca ngợi là 'hiệp'”.
Diệp Xu không hiểu vì sao Phong Lễ Hòa cứ nhắc lại chuyện này, nàng cười ha ha hai tiếng, thấy Tống Thanh Từ bên kia không có biểu tình gì, đưa dưa hấu vừa mới cắt cho Phong Lễ Hòa.
"Đại hiệp chân chính thì đều là người tốt." Diệp Xu dùng từ rất cẩn thận, chỉ nói tình huống tuyệt đối.
Bây giờ trên giang hồ có rất nhiều danh môn chính phái tự xưng là 'Hiệp', nhưng sau lưng lại âm thầm làm trò. Không thể ngăn được, vì đây chính là phong cách chủ đạo được đặt ra trong sách, nếu không nhân vật chính làm sao có thể quật khởi, sau đó tạo ra một võ lâm hoàn toàn mới.
Diệp Xu biết rõ lời của Tống Thanh Từ nhằm vào những tên ngụy quân tử ‘lấy danh nghĩa hiệp, làm việc cẩu thả' trong giang hồ.
Diệp Xu cũng biết, Phong Lễ Hòa có trái tim hào hiệp, trượng nghĩa, có cái nhìn lạc quan với mọi thứ. Cả hai đều không sai, chỉ là góc độ nhìn nhận vấn đề bất đồng mà thôi.
Diệp Xu tiếp tục đưa dưa cho Phong Lễ Hòa: "Phong đại ca, ăn dưa, ăn dưa đi!" đừng nói những điều vô nghĩa!
"Ha ha ha." Phong Lễ Hòa nhận miếng dưa mà Diệp Xu đưa, vui vẻ cười ngây ngô. Phong Lễ Hòa đã hoàn toàn bỏ chuyện rối rắm vừa rồi ra sau đầu. Vì Diệp Xu gọi hắn là Phong đại ca.
Phong đại ca, Phong đại ca, Phong đại ca đó...
Trời ơi, sao câu này từ miệng nàng lại ngọt ngào, dễ nghe như thế.
Diệp Xu thấy nghỉ ngơi đủ rồi, phát hiện cũng sắp đến trưa. Ông già trong lều trà cũng đang dựng bếp bên cạnh để nấu cơm ăn. Diệp Xu đi thương lượng với ông lão có thể cho nàng mượn bếp hay không, nàng sẽ nấu cơm trưa hôm nay của lão.
Ông lão chỉ nhìn trang phục của những người này, biết bọn họ không tầm thường, lại nghe thấy mình không cần làm mà vẫn có ăn. Chuyện này chỉ có trong mơ nên lão vui vẻ đồng ý.
Diệp Xu cảm ơn rồi bắt đầu nấu cơm.
Mùa hè nóng bức, nếu mang thịt tươi ra ngoài, trải qua một buổi sáng oi bức nhất định sẽ hỏng. Vì vậy Diệp Xu lệnh Trang Phi chuẩn bị thịt khô, ngoài ra còn có sáu con vịt ướp nước sốt ướp từ sáng, ướp đến buổi trưa đúng lúc thấm vị.
Diệp Xu lấy sáu con vịt ướp trong sáu cái bình tương ra. Việc mang bình nước tương này là do thuộc hạ của Diệp Xu học hỏi từ Triệu Lăng.
Diệp Xu rửa sạch nước sốt trên lớp da của vịt, treo lên thanh tre để ráo nước.
Nàng cho dầu vào chảo đun nóng rồi cho vịt vào chiên đến khi vàng giòn. Sau đó cho măng, thịt khô, cà rốt, củ từ xào với muối đã thái hạt lựu nhét vào bụng vịt, dùng lá sen khô ngâm nước bọc vịt lại rồi lấy rơm buộc chắc.
Sau đó, nàng dùng chỗ thịt khô và cà rốt đã thái hạt lựu còn lại, chuẩn bị thêm đậu ve và gạo, để làm cơm thịt khô. Nồi dưới nấu cơm, phía trên là lồng hấp, nàng đặt vịt gói lá sen đã chuẩn bị xong cho vào nồi.
Lúc này Triệu Lăng cũng lấy đá dựng thêm một bếp tạm thời, châm lửa, cho gạo vào nồi, nấu cháo theo thường lệ.
Ngoài ra mọi người còn chuẩn bị một gói củ cải khô muối, có lẽ sẽ đủ ăn.
Nhưng Diệp Xu cảm thấy sẽ tốt hơn nếu có một món ăn mát lạnh trong mùa hè này. Những cánh đồng gần lều trà đều là ruộng dưa rộng bạt ngàn. Diệp Xu nhìn quanh, nàng nảy ra một ý tưởng.
Diệp Xu lệnh cho thuộc hạ ăn dưa hấu xong thì đưa vỏ cho nàng. Diệp Xu cắt bỏ lớp màu xanh bên ngoài, giữ lại phần màu trắng bên trong, thái sợi, ướp muối, đường, giấm, lập tức, dễ dàng làm xong món vỏ dưa hấu trộn chua ngọt.
Khi Diệp Xu đưa cháo đã nấu chín đến trước mặt Tống Thanh Từ, cơm hầm thịt khô và vịt lá sen bên kia cũng đã chín.