"Cần gì phải trói buộc mình, trên thế giới này đại hiệp có mấy người tốt chứ." Tống Thanh Từ lạnh nhạt nói.
"Này, Tống công tử, lời này ta không đồng ý! Trên giang hồ, người được xưng là 'hiệp' đã làm rất nhiều chuyện tốt, sau khi được rất nhiều người tán thành, mới có được danh hiệu này."
Phong Lễ Hòa cảm thấy Tống Thanh Từ có hiểu lầm gì đó với “đại hiệp” nên muốn thay đổi suy nghĩ của hắn.
"Ừm." Tống Thanh Từ đáp lấy lệ trong tiếng thở dài nhẹ mang theo một tia châm chọc.
Phong Lễ Hòa cảm thấy Tống Thanh Từ vẫn chưa hiểu, tiếp tục đưa ra ví dụ: "Ví dụ như minh chủ võ lâm hiện tại của chúng ta, cả trang chủ Vạn Hoa sơn trang. Năm năm trước, khi Dương Châu náo loạn, nếu không có Lục minh chủ và Lâm Phong của Vạn Hoa sơn trang xuất mã, không biết có bao nhiêu dân chúng sẽ chết đói, chết khát và bệnh dịch. Bọn họ có lòng hiệp nghĩa, quan tâm đến dân chúng, là tấm gương mà ai trong giới võ lâm cũng kính trọng.”
Tống Thanh Từ khẽ cười, không muốn trả lời Phong Lễ Hòa.
Phong Lễ Hòa cảm thấy không thoải mái. Hắn không thích thái độ đúng cũng được mà sai cũng được của Tống Thanh Từ, có chuyện thì phải nói chứ đừng cười lạnh. Nếu không đồng ý thì cứ phản bác là được, hai người cùng tranh luận thẳng thắn không phải tốt hơn sao.
Phong Lễ Hòa hỏi, có phải Tống Thanh Từ có hiểu lầm gì với hiệp khách giang hồ hay không mà nghĩ bọn họ xấu như vậy. Có nhiều võ lâm đại hiệp làm chuyện tốt mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Diệp Xu nhìn Phong Lễ Hòa đang không ngừng lải nhải, vội vàng cười trừ, lên tiếng hòa giải, bảo họ nên đi rồi.
Phong Lễ Hòa quá đơn thuần, không thông minh như nàng, không thể giảng đạo lý với loại người như Đại ma đầu. Nếu hắn vô lý, Phong Lễ Hòa có thể làm gì chứ. Hắn chỉ thích nhìn dáng vẻ mọi người bất lực khi muốn mà không thể giết hắn. Tiếp xúc với đại ma đầu lâu chẳng khác nào tự khiến mình tức giận.
Diệp Xu lén nhỏ giọng khuyên Phong Lễ Hòa, rằng không phải ai cũng nghĩ như vậy.
Phong Lễ Hòa mới ý thức được mình nói hơi nhiều, hắn ngượng ngùng nở nụ cười, lại nhìn Tống Thanh Từ. Phát hiện người này đúng là không nóng không lạnh. Dù vừa rồi hắn nói nhiều như vậy, còn lấy rất nhiều ví dụ giải thích nhưng tên thư sinh lại không hề nói câu nào.
Phong Lễ Hòa tức giận thở dài, Tống Thanh Từ không có lòng tốt, có thể hắn cảm thấy cái gì cũng xấu xa. Phong Lễ Hòa lo lắng Diệp Xu kết giao bằng hữu với người như hắn sẽ gặp nguy hiểm.
"Diệp cô nương, nói cho ta biết, đây là sự thật phải không?” Phong Lễ Hòa muốn biết Diệp Xu có suy nghĩ như vậy không.
Lúc này, Tống Thanh Từ liếc xéo Diệp Xu.
Bị hai vị tiền bối nhìn chằm chằm, Diệp Xu cảm thấy vô tội vì đột nhiên nằm trên súng, có chút không đành lòng.
Chuyện này nhất định phải tranh luận đúng sai, quá ấu trĩ, các ngươi có biết nó ấu trĩ lắm không.
Diệp Xu chắc chắn không thể đứng về phía Phong Lễ Hòa bởi sẽ đắc tội với đại ma đầu. Nàng cũng không thể hoàn toàn đứng về phía đại ma đầu rồi khiến Phong Lễ Hòa thất vọng, dù sao Phong Lễ Hòa cũng đã nhiệt tình giúp đỡ nàng rất nhiều.
Nhưng nếu nàng vô tình nói linh tinh sẽ khiến cả hai thấy nàng không nghiêm túc.
Quan trọng là đại ma đầu, hắn chắc chắn không thích người khác qua loa. Nếu hắn không hài lòng, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Diệp Xu vắt hết óc, tận dụng vốn từ ít ỏi của mình nói một câu nghe có vẻ tri thức.
"Kẻ trộm móc câu thì bị trừng trị, kẻ trộm nước lại trở thành quốc vương, đối xử nhân nghĩa với dân chúng, được mọi người ca tụng. Vậy các ngươi nói xem, tên quốc vương này là người tốt hay xấu đây."
Phong Lễ Hòa nhíu mày, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ.
Tống Thanh Từ khẽ nhếch khóe miệng, lạnh nhạt nói: "Chúng ta lên đường đi.
“Được đấy!” Diệp Xu như được đại xá, lập tức kêu mọi người xuất phát.