Phong Lễ Hòa kích động nói: “Sau này có chuyện gì cần hỗ trợ, cô nương cứ việc mở miệng, đừng khách khí.”
“Được!” Diệp Xu mỉm cười nói tạ ơn.
Phong Lễ Hòa vội vàng về khách điếm trước. Bởi vì cảm xúc vẫn đang hoàn toàn chìm đắm trong chuyện diễn ra vừa rồi, còn cần phải điều chỉnh. Cho nên lúc Phong Lễ Hòa vội vàng đi vòng từ cửa sau của khách điếm, lại không chú ý đến có hai người đang đứng ở chuồng ngựa ở phía bắc.
Sau khi Triệu Lăng lặng lẽ dùng ánh mắt tiễn Phong Lễ Hòa đi, hắn ta lập tức nhìn thấy Diệp Xu cũng đi vào từ cửa sau, theo bản năng siết chặt kiếm bên hông, nhìn về phía Tống Thanh Từ với vẻ hỏi dò.
Tống Thanh Từ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Xu, tạm thời không có bất cứ phản ứng gì.
Diệp Xu vừa vào cửa đã nhạy bén nhìn thấy Tống Thanh Từ và Triệu Lăng ở trong chuồng ngựa, nghi hoặc hỏi bọn họ: “Hai người làm gì đấy?”
“Cho ngựa ăn.” Tống Thanh Từ nói.
Triệu Lăng: “...”
Hắn ta lập tức thả bàn tay đang cầm kiếm ra, lập tức xoay người đi lấy chút cỏ khô rồi thả vào trong chuồng ngựa.
“Tiểu nhị của khách điếm đương nhiên sẽ đến cho ngựa ăn, đâu cần hai người tự mình làm chứ.” Diệp Xu nhắm mắt ngáp một cái, uể oải nói với bọn họ: “Tối hôm qua ta không ngủ ngon, hôm nay lại thức dậy sớm, buồn ngủ quá đi, ta về nghỉ ngơi trước đây.”
Diệp Xu nói xong bèn sải bước nhanh chóng quay lại khách điếm. Lúc vội vàng lên lầu, nàng còn quay đầu lại xác nhận rằng Phong Lễ Hòa và Triệu Lăng không đi theo, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy, thứ đầu tiên mà nàng nhìn thấy là trên nền chuồng ngựa có một đôi chân, là ai nằm ở kia, không biết đã chết hay còn sống. Cũng may nàng phản ứng thông minh, không lộ ra sơ hở nào.
Không biết là nhân vật nào lại có thể cảm phiền đại ma đầu đích thân ra mặt chứ?
Sau khi quay về phòng, Diệp Xu tựa vào bên cạnh cửa sổ đối mặt với hậu viện kia, len lén nhìn ra bên ngoài.
Triệu Lăng dắt ngựa rời đi từ cửa sau, trên thân ngựa có thồ một cái bao tải màu nâu, xem kích cỡ bên trong rất có thể là chứa người lúc nãy kia.
Diệp Xu cực kỳ nghi ngờ, nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng vội vàng chạy đến, nhìn thấy Tống Thanh Từ đứng ở bên ngoài qua khe cửa.
Diệp Xu thông minh, tháo hết đồ trang sức trên đầu, rồi lại cào tóc cho rối một chút, làm dáng vẻ của bản thân có vẻ như mới bước xuống giường, sau đó nàng mới đi mở cửa.
“Tống công tử?” Diệp Xu vội vàng lấy tay sửa sang tóc lại: “Có việc sao?”
“Chuyện sáng nay, ta xin lỗi.” Tống Thanh Từ vừa mở miệng lập tức nhận lỗi.
“À, không sao đâu.” Diệp Xu có chút sợ hãi: “Chẳng qua Tống công tử đang yên lành sao lại đột nhiên đóng cửa lại? Ta còn tưởng rằng Tống công tử không thích cơm ta nấu nữa.”
“Giọng nói của Diệp cô nương khác thường, dọa đến Tống mỗ.” Tống Thanh Từ trình bày lý do rõ ràng xong, hắn nhã nhặn lấy một cây trâm cài trân châu san hô bằng vàng từ trong tay áo ra rồi đưa cho Diệp Xu: “Lễ vật bồi tội, ta vừa mới mua ở trên phố.”
Trong lòng Diệp Xu liên tục oán thầm, hắn vốn không phải cố tình ra ngoài mua trâm cài cho nàng. Vừa rồi hắn rõ ràng đi cùng với Triệu Lăng làm chuyện xấu, cho dù mua trâm cài cũng chỉ là tiện tay mua mà thôi.
Ai hiếm lạ chứ.
“Hóa ra lúc nãy công tử có lòng đi mua đồ trên phố cho ta, ta nói sao hai người vô duyên vô cớ chạy đi cho ngựa ăn chứ?” Diệp Xu cực kỳ ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhưng nàng lại tỏ ra sợ hãi, phân vân không nhận lấy trâm cài: “Có điều, nếu như giọng nói của ta dọa đến công tử rồi, nào có đạo lý công tử mua đồ nhận tội chứ, nên là ta bồi tội mới phải. Cái đó, sáng hôm nay cổ họng ta không thoải mái, giọng nói chuyện trở nên có chút chói tai. Công tử đừng hiểu lầm đó, lúc đó ta nói với ai cũng đều với giọng điệu kia cả.”