Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110: Chương 110

Không xác định Chương 110: Chương 110

“Ta sẽ không hiểu lầm.” Tống Thanh Từ nói: “Vừa rồi ta nghe thấy rồi.”

“Hả?”

“Ngươi không có lòng dạ nữ nhi tình trường nào.” Tống Thanh Từ lặp lại một cách máy móc.

Diệp Xu vô cùng xấu hổ.

Tống Thanh Từ không đủ kiên nhẫn, nên hắn đưa cây trâm cài trong tay về phía trước: “Cô nương mau nhận đi, coi như ta đa tạ công lao vất vả chăm sóc mấy ngày nay của cô nương. Nếu lần này cô nương không cần, sau này khó mà có nữa.”

Đại ma đầu gửi lời cảm ơn mang tính tổng kết trước, sau đó nói:

Nếu lần này cô nương không cần, sau này khó mà có nữa.

Nếu lần này cô nương không cần, sau này khó mà có nữa.

Nếu lần này cô nương không cần, sau này khó mà có nữa.

...

Trong đầu của Diệp Xu bỗng lặp đi lặp lại một câu cuối cùng, bởi vì nàng rất xúc động!

Đại ma đầu đang nói lời từ biệt với nàng!

Đại ma đầu đang lấy một cây trâm cài tóc để làm lễ vật chia tay, nói lời từ biệt với nàng rồi!

Vui mừng khắp chốn!

Nàng mệt thành chó nhiều ngày nay, cuối cùng cũng chịu đựng đến một ngày đại ma đầu rời đi rồi. Nhân gian không có gì không đáng cả, tất cả mọi thứ đều đáng giá.

“Vậy ta cũng không có thứ gì có thể làm lễ vật đáp lễ cho công tử, ta sẽ gửi lời chúc tốt đẹp nhất của ta cho công tử, mong công tử đi đường bình an, sau này ăn ngon ngủ ngon, mọi chuyện không lo âu.” Diệp Xu chớp chớp đôi mắt trong suốt của nàng, trong lời nói cũng không nhịn được mang theo phấn khởi.

“Đi đường bình an ư?” Tống Thanh Từ hỏi lại với giọng điệu bình thường, ánh mắt nhìn nàng với vẻ bình tĩnh.

“Đúng vậy, công tử phải đi rồi, ta thật sự rất luyến tiếc mà. Mấy ngày nay ở chung với công tử thật sự không tệ.” Diệp Xu sợ tâm trạng vui mừng của mình sẽ tỏ thái độ, vội vàng hít hít mũi, giả vờ lưu luyến không rời mà thở dài.

“Ai nói ta phải đi.” Tống Thanh Từ sửa lời của Diệp Xu: “Cô nương hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm sao? Rõ ràng vừa rồi chính công tử đưa ta lễ vật nói lời từ biệt, nói sau này rất khó có cơ hội tặng đồ cho ta lần nữa mà.”

“Nếu lần này cô nương không nhận, quả thật không có lần sau.” Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu với ánh mắt sâu xa, sửa chữa hiểu lầm của nàng: “Bởi vì ta không thích người khác từ chối ta.”

Ý của đại ma đầu chính là hắn sẽ không tiếp tục đơn phương tặng lễ vật nữa mà thôi, không liên quan đến ly biệt.

Không! Đây không phải sự thật!

Trái tim vừa mới dấy lên hy vọng của Diệp Xu đã bị đập tan thành từng mảnh.

Có phải hắn cố tình hay không? Nàng vốn đã hết hy vọng rồi, còn phải đi một bước tính một bước, chịu đựng đến Dương Châu là được rồi. Kết quả, bây giờ hắn lại nhất định nói lúc có lúc không khiến nàng hiểu lầm. Nàng vừa mới bay bổng một chút, hắn đã hung hăng giẫm đạp nàng trên mặt đất, mà còn là đè, đầu, giày, vò.

Tức quá đi, thật muốn giết chết hắn.

Lòng dạ Diệp Xu tràn ngập oán niệm sâu đậm mà nhìn về phía Tống Thanh Từ, đúng lúc đối mắt với hắn.

Dưới ánh nhìn sâu thẳm và dò xét kỹ càng của Tống Thanh Từ, Diệp Xu lập tức tỉnh táo lại rồi hiểu rằng bản thân phải bình tĩnh, không thể sụp đổ, tuyệt đối không thể tức giận, bị đại ma đầu nhận ra cảm xúc khác thường của nàng. Nàng vất vả lắm mới đổi lấy trạng thái tạm thời ở chung hòa thuận với đại ma đầu như bây giờ thông qua việc nỗ lực nấu cơm. Đừng làm chuyện ngu ngốc với tâm trạng để một lần sảy chân để hận nghìn đời.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Dù sao cũng sắp đến Dương Châu rồi, đại ma đầu nói nhà hắn ở Dương Châu, đến lúc đó hắn sẽ không có lý do gì để tiếp tục lăn lộn cùng với nàng nữa. Chẳng qua chỉ kiên nhẫn thêm vài ngày mà thôi, nàng cũng nhẫn nhịn được nhiều ngày như vậy rồi mà.

“Đã là hiểu lầm của ta, vậy thì thật tốt quá, ta còn tưởng công tử tạm thời có việc, muốn nói lời từ biệt với ta trước, trong lòng còn đang cảm thấy rất không nỡ đấy.”
 


Bình Luận (0)
Comment