“Mọi việc đã xong, nha phủ bên kia loạn ầm lên rồi, chúng đã điều binh mã ra, không lâu sau sẽ phong thành.”
Tống Thanh Từ rũ nửa mắt xuống, vẫn bình thản như thường, hắn đang tự chơi cờ với chính mình.
“Diệp cô nương đang làm sốt thịt trong phòng bếp, một nhóm đầu bếp đang hỏi nàng cái này cái kia.” Triệu Lăng cũng không biết vì sao phải chính mình bẩm báo chuyện này, chỉ mơ hồ có cảm giác rằng cung chủ nhà hắn ta hẳn là sẽ quan tâm.
Đôi tay nhẹ nhàng của Tống Thanh Từ dừng ở giữa không trung, hắn liếc mắt lạnh lùng nhìn về phía Triệu Lăng. Triệu Lăng sợ tới mức khóa chặt cổ mình, cúi đầu xuống và tự kiểm điểm trong lòng rằng vừa rồi mình đã nói quá nhiều.
“Nàng cũng thật sự có kiên nhẫn đấy nhỉ.” Tống Thanh Từ buông tay xuống.
Triệu Lăng âm thầm nhẹ nhàng thở phào trong lòng, hắn đã đánh cuộc chính xác, cung chủ quả thật sẽ vô cùng quan tâm đến Diệp yêu nữ kia.
“Chuyện bên Pháp Hoa Tự kia đã kết thúc, bí kíp đã bị thu hồi, ít ngày nữa tin tức sẽ lập tức truyền khắp toàn bộ giang hồ. Thạch hộ pháp lo lắng rằng các môn phái lớn sẽ tìm Thăng Dương cung gây phiền phức sau khi sự việc xảy ra, nên hắn ta đã chuẩn bị quay về đóng giữ.”
“Ngay cả đài thi thể mà những người đó cũng đã không qua được, không đáng để sợ hãi.” Tống Thanh Từ buồn chán thả quân cờ xuống, từ cửa sổ nhìn thấy Diệp Xu đang bưng một chén sốt và một mâm đồ ăn màu xanh lục đi về phía khách điếm bên này.
Tống Thanh Từ đợi một lát, không thấy có ai lại đây, mới biết được là đồ ăn mà Diệp Xu lấy là cho chính nàng ăn.
Tống Thanh Từ nghĩ đến chuyện trước đó Diệp Xu đã cố gắng kìm nén các loại cảm xúc nhỏ nhặt trước mặt mình như thế nào, hắn nhịn không được mà muốn cười. Lại càng muốn đi xem nàng ăn cái gì.
Sau khi Diệp Xu lén lút về phòng, nàng thò đầu ra quan sát xung quanh rồi mới đóng cửa lại. Nàng lập tức ngồi xuống bên cạnh bàn, chấm hẹ tây trắng muốt vào trong chén sốt thịt thơm nức mũi, đưa miếng hẹ phủ đầy nước chấm đặc sệt vào miệng, sau đó cắn một miếng bánh bột ngô trộn với bột đậu nành.
Hương vị quá ngon, bánh ngô được trộn thêm bột đậu nành làm vị càng ngọt hơn, sau khi chiên ngập dầu, lớp da bên dưới giòn rụm, vị ngọt của ngô và bột đậu nành hòa quyện lại với nhau, ăn cùng nước sốt thịt thơm ngon và hẹ tây tươi mát thì, hương vị quả thực không chê vào đâu được!
Tiếp theo Diệp Xu chấm nửa miếng hẹ còn lại vào chén sốt, há to miệng cắn bánh bột ngô, đút toàn bộ hẹ vào trong miệng, hai má phồng lên, nàng ăn vô cùng sung sướng.
Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.
Diệp Xu sặc một chút, nàng vội vàng uống một ngụm nước, miễn cưỡng nuốt mấy thứ trong miệng xuống, rồi chạy tới xem là ai.
Đi đời nhà ma rồi, lại là đại ma đầu.
Diệp Xu mở cửa, mím môi mỉm cười với Tống Thanh Từ.
“Diệp cô nương còn cần mua thêm cái gì nữa, muốn ta và Triệu Lăng hỗ trợ không?” Tống Thanh Từ dò hỏi một cách ung dung thản nhiên, đôi mắt liếc quá mấy thứ ở trên bàn của Diệp Xu, giữa mày xuất hiện một ít tò mò.
Diệp Xu cười lắc đầu với Tống Thanh Từ, tỏ vẻ không cần.
“Ngươi đang ăn cơm à?” Tống Thanh Từ hỏi lại.
Diệp Xu khẽ gật đầu, thấy Tống Thanh Từ không có ý muốn đi. Diệp Xu đành phải cho Tống Thanh Từ đi vào phòng, bất lực để cho hắn xem chính mình đang ăn cái gì. Cứ giống như là nàng đang ăn vụng món gì ngon ấy, nàng chỉ là đang ăn một ít hẹ tây dưa chuột chấm sốt thịt thối.
“Thứ đó ăn ngon lắm à?” Tống Thanh Từ lại hỏi nàng.
“Ta cảm thấy ăn ngon.” Diệp Xu che miệng trả lời nói.
“Vì sao lại che miệng nói như vậy?”
Đại ma đầu dường như đã biến thành một đứa trẻ tò mò, cứ không ngừng hỏi, thật sự phiền quá nha.
“Bởi vì ăn hành tỏi sống, nên trong miệng sẽ có mùi khó chịu.” Diệp Xu tiếp tục che miệng trả lời. “Nhưng lát nữa ăn xong, chỉ cần nhai hai miếng lá trà thì sẽ không sao cả.”