Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ im lặng nhìn chính mình, nàng bất lực mà nhún vai. Suýt chút nữa đã quên mất, thật ra chính mình cũng không cần bận tâm về hình tượng ở trước mặt Tống Thanh Từ. Ăn vặt đến điên cuồng bao nhiêu thì điên cuồng bấy nhiêu thôi, bị hắn chán ghét thì mới tốt chứ, chỉ sợ hắn không chê.
Diệp Xu dứt khoát cầm ba cọng hẹ tây, chấm sốt xong rồi đút vào trong miệng hung hăng cắn một miếng, sau đó ăn bánh bột ngô.
Tống Thanh Từ nghiêng mắt đánh giá Diệp Xu nổi tiếng, nhưng cuối cùng không kìm được mà cười khẽ một tiếng.
“Làm sao vậy?” Diệp Xu ngậm đồ ăn trong miệng, hỏi ú ớ không nghe rõ lắm.
“Mặt ngươi, bị dính vào rồi.” Tống Thanh Từ chỉ vào má trái của Diệp Xu.
Diệp Xu còn tưởng rằng Tống Thanh Từ lừa nàng, nghi ngờ dùng mu bàn tay lau một chút, hoá ra thật sự có một chút sốt dính lên trên mặt. Diệp Xu đi tìm khăn lau mặt xong, nàng xoay người lại, nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Thế mà Tống ma đầu lại cầm một cọng hẹ tây chấm nước sốt, bỏ vào trong miệng!!!
Diệp Xu đưa tay ra muốn ngăn cản, sau đó nàng ý thức được rằng, chính mình cũng hoàn toàn phải đi một con đường chết nên không hề ngăn cản đại ma đầu, đây chẳng phải là điều mà nàng mong ước còn không được sao?
Sau khi Tống Thanh Từ cắn một miếng hẹ tây, hắn nhíu mày nhai vài miếng, lập tức có cảm giác muốn quay đầu phun ra, nhưng trước khi phun, hắn thấy được đĩa bánh ngô chiên vàng ruộm, bèn duỗi tay lấy một cái rồi cắn một miếng.
Tống Thanh Từ lại thử nhai vài lần, dưới ánh mắt bất ngờ của Diệp Xu, cuối cùng yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, nuốt thức ăn xuống.
Nhìn hắn xem, cả người mang y phục lộng lẫy màu xanh lam, khí chất lạnh lùng cao quý chèn ép người khác, anh tuấn ngời ngời, trong trẻo như như cỏ ngọc lan chi, thế mà lại đang ăn hẹ tây chấm sốt thịt.
Tâm lý của Diệp Xu đang được xây dựng lại ——
Lúc này, Tống Thanh Từ cầm một thanh hồ qua được cắt thành miếng dài, hay cũng chính là dưa chuột ở hiện đại, sau khi chấm sốt thì đưa vào trong miệng. Hiển nhiên là hắn vẫn chấp nhận hương vị của món này hơn, cho nên hắn đã rất nhanh chóng ăn hết toàn bộ thanh dưa chuột, xong rồi lại ăn miếng thứ hai.
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ còn muốn ăn thanh thứ ba, không thể không thò tay qua ngăn cản hắn.
“Nếu ăn quá nhiều đồ sống, rất dễ bị chướng bụng. Dạ dày của công tử sẽ cần mất hai tháng để điều dưỡng từ từ, rồi mới có thể tùy tiện ăn những món ăn này.” Diệp Xu sợ Tống Thanh Từ ăn rồi đau bụng, sẽ ảnh hưởng đến dự định ngày mai lên đường của bọn họ. Hơn nữa, nếu hắn ăn đồ ăn chỗ nàng rồi đau bụng, không chừng sẽ ghi thù rồi tìm nàng tính sổ, thế này thì không có lợi.
Tống Thanh Từ quả thật nghe lời, không duỗi tay lấy tiếp nữa.
Diệp Xu lấy lá trà khô tới, đưa cho Tống Thanh Từ, chính mình cũng ăn. Có đại ma đầu ở đây, nàng còn có cái tâm trạng ăn uống nào nữa chứ.
Sau khi hai người súc miệng xong rồi thì nhìn nhau một cái.
Từ trước đến nay Tống Thanh Từ vốn ít nói, hắn không nói lời nào đã là cảnh tượng bình thường. Vốn dĩ Diệp Xu nói rất nhiều, nhưng tại thời điểm này, nàng không rảnh mà lo nói chuyện. Bởi vì nàng đang vội vàng ngẫm lại cảnh tượng đại ma đầu chấm hẹ tây vào sốt ở trong lòng. Cảnh tượng sai trái kia đã in sâu trong tâm trí của nàng, cũng đã đủ để làm trò cười cho nàng suốt một năm.
“Cô nương!”
Bởi vì Trang Phi có việc gấp, sau khi gõ cửa thì trực tiếp đẩy cửa bước vào, vừa lúc nhìn thấy này hai người đứng đối diện nhau. Cô nương nhà mình đã quay đầu nhìn chính mình, còn Tống thư sinh lại xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng.
Sau khi ánh mắt của Trang Phi quanh đi quẩn lại ở trên người hai người một vòng, cũng không để ý quá nhiều như vậy nữa, nói chuyện chính với Diệp Xu trước: “Người giàu có nhất ở Lư Châu kia đã tới đây, đang cầu xin Phong đại hiệp đến phủ của hắn để giúp đỡ.”