“Nhất định nhất định rồi, ta sẽ theo sát Phong đại hiệp và Diệp cô nương. Thật sự không biết ta đã làm sai điều gì, thật xui xẻo, lại đắc tội với cung chủ Thăng Dương.”
“A, câu nói này rất có lý. Chắc chắn là ngươi đã phạm phải sai lầm lớn nên đã đụng tới Thăng Dương cung, Thăng Dương cung sẽ không tùy tiện giết người đâu.” Diệp Xu vừa doạ Kim Vạn Lượng, vừa không quên tìm lý do cho Thăng Dương cung. Đây cũng được coi là nịnh hót Thăng Dương cung rồi, ai bảo ở đây có một vị cung chủ của Thăng Dương cung đang đứng ngoài quan sát cơ chứ.
Ngay khi ý kiến của Diệp Xu được đưa ra, mọi người đều cảm thấy Thăng Dương cung là một tà phái võ lâm đứng đắn, “hành hiệp trượng nghĩa”, “diệt hại cho dân”.
“Đó không phải đệ nhất tà phái trong võ lâm sao?” Trang Phi gãi đầu không hiểu, suýt nữa cho rằng mình nhận sai rồi, mãi đến khi mọi người gật đầu đồng ý với nàng ấy, mới nhận ra rằng suy nghĩ của Bảo chủ nhà mình không giống mọi người.
Tống Thanh Từ vẫn đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, nghe thấy những lời này mà nhìn chằm chằm Diệp Xu không chút né tránh.
“Đúng đó, Diệp cô nương nói thế là không đúng rồi!”
Kim Vạn Lượng sớm đã không thoải mái với thái độ của Diệp cô nương đối với hắn nhưng hắn cần người ta bảo vệ nên lúc đầu không tiện nói. Mà hôm nay gặp lại, nàng lại nói bóng gió hắn ta là người xấu trước mặt mọi người, hắn ta có chút không nhịn được nữa.
“Thăng Dương cung là đệ nhất tà phái trong võ lâm, bọn họ toàn cố tình tàn sát người vô tội. Ta là người tốt, ta chưa từng làm bất kỳ chuyện xấu nào cả. Ta nghĩ nhất định Thăng Dương cung thèm muốn tiền của ta. Đúng, là vì tiền của ta, bọn họ muốn giết ta để cướp lấy vàng bạc châu báu của ta! Bọn khốn này thật quá đáng!”
Kim Vạn Lượng tự tìm cho mình một cái cớ rất tốt, ngoài kích động ra, hắn ta thuận tiện mắng cả Thăng Dương cung một cách nghiêm khắc.
Diệp Xu không lên tiếng, vì nàng đang tò mò về biểu cảm của Tống Thanh Từ khi nghe những lời này. Thật không hổ là Cung chủ, nghe được những lời nhục mạ như này mà một chút sơ hở lộ ra cũng không có, hoàn toàn như không phải chuyện của mình, bình tĩnh thản nhiên, trong mắt còn lóe lên một tia ngây thơ ngơ ngác.
Nhìn người ta đi, xuất sắc!
Dù có nói về võ công hay diễn xuất, cung chủ của Thăng Dương cung đều xứng đáng đứng nhất.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Ta sẽ ở khách điếm bình dân, hay là mọi người đến quý phủ của ta ở đi.” Kim Vạn Lượng vội vàng tính kế cho bước tiếp theo.
“Khách điếm nhiều người có vẻ không phù hợp, hơn nữa nhỡ làm người khác bị thương cũng không tốt. Mục đích trở về nhà của ngươi cũng quá rõ ràng rồi, cũng không phù hợp.” Phong Lễ Hoà phân tích.
“Đúng vậy, minh chủ cũ của võ lâm, gọi cái gì mà Lữ Xuân Phong, đã bị người ta bắt khi về nhà.” Diêp Xu tiếp tục dọa Kim Vạn Lượng.
Nhắc đến chuyện Lữ Xuân Phong, tất cả những người có mặt tại đây đều nín thở, im lặng.
Đó là một chuyện kinh khủng mà không ai ở đây dám nghĩ tới. Kết quả của việc cùng nhau chống lại của Minh chủ võ lâm và rất nhiều cao thủ võ lâm khác chính là toàn quân bị quét sạch, không một người sống sót, cực kỳ bi thảm.
Kim Vạn Lượng cũng rất rõ về chuyện này, thực sự bị dọa sợ, không ngừng lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, chân run lẩy bẩy, thậm chí còn không đứng vững, phải vịn vào bàn mới đứng được.
“Ta ta ta ta…” Kim Vạn Lượng mấp máy đôi môi tái nhợt, đưa tay về phía Phong Lễ Hoà, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng: “Có phải là chắc chắn phải chết không?” Phong Lễ Hoà vội nắm lấy tay Kim Vạn Lượng, để hắn ta không hoảng sợ nữa.
“Thật ra không phải tất cả lệnh Bạch Mai đều thi hành thành công, ta biết có một lệnh không thành công.”
Phong Lễ Hoà lập tức kể cho mọi người về chuyện ân sư Tuỳ Lượng của mình sau khi nhận được lệnh Bạch Mai.