Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 120: Chương 120

Không xác định Chương 120: Chương 120

“Sư phụ lúc nhận được lệnh Bạch Mai cũng rất hoang mang, nhưng thầy ấy đã chuẩn bị đầy đủ và chạy trốn đến một nơi không người. Thầy ấy cũng bố trí rất nhiều trận pháp, bố trí mai phục. Sau khi trải qua thời gian một tuần của lệnh Bạch Mai, thầy ấy đã sống ở đó cho đến cuối đời, chưa bao giờ có người của Thăng Dương cung đến gây rắc rối cho thầy ấy.”

Diệp Xu nhướng mày, chính câu chuyện này đã giúp Kim Vạn Lượng yên tâm vượt qua những ngày lệnh Bạch Mai sau đó, đặc biệt yên tâm nên mới buông lỏng cảnh giác. Chỉ là nguyên tác trong sách, câu chuyện này là nữ chủ kể, vậy mà bây giờ lại bị đổi thành Phong Lễ Hoà.

“Chuyện của Lữ Xuân Phong, vì là người có quyền lực cao nhất xuất hiện, thêm việc hắn ta tự cao, lại cứ muốn ở lại trong nhà, sinh ra khinh địch. Ta nói thật, Kim huynh chỉ là một thương nhân, lại chả có tí địa vị nào ở Minh Chủ võ lâm, tuyệt đối không thể làm cho người lợi hại nhất ra mặt.” Phong Lễ Hoà tiếp tục an ủi Kim Vạn Lượng.

“Đúng đúng đúng, rất có đạo lí. Phong huynh đệ, ta thích câu nói này của huynh.” Kim Vạn Lượng hít thở sâu hai lần, để bản thân bình tĩnh lại hết sức có thể, sau đó bận rộn thảo luận với Phong Lễ Hoà về nơi trú ẩn.

“Triển khai đội hành thuận tiện, dễ phòng thủ khó tấn công, nơi không bị người khác để ý là tốt nhất.” Phong Lễ Hoà nói với Kim Vạn Lượng hãy triệu tập thêm vài người, thêm một người sẽ thêm một phần sức mạnh, bên hắn ta có rất nhiều chuyện cần nhiều người giúp.

Phong Lễ Hoà ngoài việc nhắc nhở Kim Vạn Lượng phải chọn người an toàn đáng tin cậy, chốc lát mà có mật thám của Thăng Dương cung thì rất phiền.

“Phong huynh đệ xin hãy yên tâm, thuộc hạ của ta có một số người rất đáng tin, ta rất hiểu rõ.”

Kim Vạn Lượng lập tức ra lệnh thuộc hạ đi tập hợp thêm người, còn thêm một thông báo khác, treo giải thưởng cao cho võ lâm hiệp sĩ nào có thể bảo vệ cho hắn ta.

“Nhớ kỹ, nhất định phải là những người đứng đắn uy tín, võ công cao cường một chút, đừng có mang cho ta mấy tiểu nhân vô dụng!”

Diệp Xu vẻ mặt lạnh lùng tiến gần đến Tống Thanh Từ, đứng cạnh hắn xem kịch hay, mím môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhìn hắn ta đi, cũng kén chọn quá đấy.”

Diệp Xu cố tình đến quấy rối Tống Thanh Từ vì nàng phát hiện lúc mọi người nhắc đến Lữ Xuân Phong, khuôn mặt Tống Thanh Từ đột nhiên trở nên lạnh lùng. Đương nhiên, chỉ có Diệp Xu mới có thể tinh tế cảm nhận được sự lạnh lùng này. Không còn cách nào, nàng sớm đã biến mình thành “công công đại Diệp” phán đoán “ma thuật” rồi, song các kỹ năng của nàng trong phương diện này bắt đầu phát huy rồi.

“Vì để bảo vệ tính mạng thôi.” Tống Thanh Từ đơn giản nói câu công nhận.

“Đợi bọn họ sắp xếp xong địa bàn, ta sẽ đi cùng bọn họ. Ngươi ở lại nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, ba ngày sau ta nhất định sẽ quay về, cùng ngươi về Dương Châu.” Diệp Xu dặn dò.

Tống Thanh Từ lúc này mới rời mắt khỏi Kim Vạn Lượng, quay đầu nhìn Diệp Xu: “Diệp cô nương không muốn đưa ta đi?”

“Không phải là không muốn, mà là chuyện này rất nguy hiểm, ta phải nghĩ đến sự an toàn của công tử.” Diệp Xu tỏ ra mình là người rất chu đáo.

Tống thư sinh, nhanh cám ơn đi, cô nương ta đang ân cần chăm sóc ngươi đó.

“Nếu Thăng Dương cung lợi hại như vậy, nếu tất cả mọi người đều đi ra gặp nguy hiểm như vậy, hẳn nên có một người ở lại để nhặt xác.” Tống Thanh Từ cũng bày tỏ sự “tinh ý” của mình.

Diệp Xu nghẹn ngào không nói nên lời, trừng mắt nhìn Tống Thanh Từ.

Haha, chắc ta phải cảm ơn ngươi về sự giúp đỡ này rồi.

“Vậy thì làm phiền Tống tiên sinh rồi.” Phong Lễ Hoà mỉm cười đi tới, chắp tay lễ phép với Tống Thanh Từ: “Tống công tử thân thể yếu đuối nhưng lại gánh vác hết những chuyện đằng sau của chúng ta, thật không uổng phí tình bạn này.
 


Bình Luận (0)
Comment