Thấy Diệp Xu nhìn mình một cách chế giễu và cười cợt, tạm thời không có ý định trả lời nên tiếp tục chỉ trích: “Nếu những lời này đổi lại là Phong đại hiệp nói với ta, huynh ấy chất vấn ta thì ta thấy phù hợp. Diệp cô nương là ai, giới giang hồ ai mà không biết ngươi giết người cướp của, không có việc xấu nào là không làm chứ, vậy mà vẫn còn mặt mũi để trách ta không tốt ư?”
“Ngươi vừa nói ta cái gì?” Diệp Xu chống tay vào eo, hỏi ngược lại Kim Vạn Lượng.
Kim Vạn Lượng sợ hãi lùi một bước, vội vàng trốn sau lưng người hầu của mình: “Ngươi không thể giết ta, ngươi đồng ý với Phong đại hiệp rồi, phải bảo vệ ta!”
“Không sai, ta là người xấu.” Diệp Xu thẳng thắn thừa nhận: “Thế nên ta muốn trách móc ngươi thế nào thì sẽ trách móc như thế. Những đạo đức, quy tắc, nghi thức đó không có chút liên quan gì đến ta. Ta không quan tâm bây giờ ta là người như nào nhưng bây giờ ta coi thường ngươi, muốn chế giễu ngươi, làm nhục ngươi, cười nhạo ngươi, làm sao?”
Kim Vạn Lượng mở to mắt nhìn Diệp Xu, nghẹn ngào không nói nên lời. Thật sự quá trơ trẽn, hoàn toàn vô lý. Quả nhiên không hổ là yêu nữ mà người người đều khinh bỉ.
“Tiếp tục nhóm lửa!” Diệp Xu đột nhiên ra lệnh cho Kim Vạn Lượng.
Kim Vạn Lượng toàn thân rùng mình, lập tức rụt cổ, quay lại bếp, tiếp tục ngoan ngoãn nhóm lửa.
Trang Phi theo sự phân phó của Diệp Xu cho nước vào nồi.
Diệp Xu bảo Trang Phi băm nhỏ thịt, còn nàng thì rây mịn bột gạo qua một cái rây. Cho thêm nước tương, bột đậu, rượu vào thịt băm rồi nhào thành quả bóng tròn.
Đầu tiên cho vào nồi hấp một lớp rau dền, sau đó xếp lên một tầng bún, lại cho thêm viên thịt tròn lên phía trên, rồi lại đắp lên một tầng bún nữa, cuối cùng hấp chín. Sợi bún sau khi bỏ ra khỏi nồi tròn tròn, mềm dẻo, trong suốt, mằn mặn, cực kì thơm.
Diệp Xu bày ba cái đĩa lên, sau đó lấy bún và rau dền đã ngấm vị thịt viên bỏ xuống dưới rồi cho thịt viên lên trên, dùng thêm một bát cháo ngô, bảo Trang Phi đưa lên cho Tống Thanh Từ.
Sau khi Trang Phi rời đi, Diệp Xu mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cửa sổ phòng của Tống Thanh Từ.
Cửa sổ trống không, không có ai đứng ở đó hết. Nhưng không hiểu sao, vừa rồi lúc Diệp Xu giày vò Kim Vạn Lượng, cảm giác Tống Thanh Từ đang nhìn nàng từ cửa sổ. Có lẽ là nàng suy nghĩ nhiều rồi, ngày nào cũng ở bên cạnh đại ma đầu nên thần kinh có chút nhạy cảm hơn rồi.
Diệp Xu quay người lại thấy Kim Vạn Lượng đang tiến đến nồi hấp của nàng, thèm thuồng những cuốn bún của nàng.
“Cút.”
Kim Vạn Lượng giật mình, hắn ta sợ hãi liếc nhìn Diệp Xu, như chuột thấy mèo chạy ra khỏi phòng bếp.
Diệp Xu lấy một cuộn bún, dùng rau dền cuộn lại, nhét hết vào trong miệng. Nàng vừa ăn vừa gật đầu, hương vị còn ngon hơn nàng tưởng tượng. Có lẽ là do độ tươi ngon tự nhiên của nguyên liệu, cả sợi bún cũng được xay theo kiểu truyền thống nên hương vị thực sự khác biệt, hương gạo thơm dịu hơn. Sau khi nuốt cuộn bún xuống, thứ đọng lại ở lưỡi không phải là mùi của thịt mà là hương gạo dịu êm.
Sợi bún là điểm mấu chốt của món ăn này, hương vị của nó được cải thiện và ngay lập tức nâng hương vị của món ăn lên một tầm cao mới.
Diệp Xu lại lấy một cuộn bún khác cho vào trong miệng. Lúc nuốt xuống, Trang Phi đã chạy trở về. Diệp Xu bảo Trang Phi đưa cho các vị huynh đệ ăn mấy viên thịt còn lại.
“Mỗi người chỉ được đúng hai phần thôi, coi như khai vị trước bữa tối đi.” Mà bây giờ họ cũng đang trong khách điếm, Diệp Xu đương nhiên không cần phiền phức nấu cơm cho mọi người, nàng chỉ quản bữa ăn của Tống Thanh Từ thôi. Đây là chuyện không thể làm gì khác, ai bảo người ta là ác quỷ chứ, có thân phận đặc biệt mà.
Trang Phi cực kì vui mừng đồng ý, cảm giác mục đích sống của nàng ấy chính là được ăn những món ăn do chính tay cô nương nhà mình nấu thôi. Ăn một lần là có thể vui cả ngày, đầu óc tràn đầy hương vị.