Thật ra không chỉ có Trang Phi cảm thấy vậy mà còn cả đám thuộc hạ cũng nghĩ như vậy.
Vì vậy, sau khi Diệp Xu rửa tay xong quay trở lại sảnh thấy tất cả thuộc hạ của mình đang vui vẻ ngồi xung quanh bàn, trên tay cầm hai cuộn bún, chậm rãi ăn.
Diệp Xu rất ngạc nhiên về tốc độ ăn của họ. Một cuộn bún không nhiều, Diệp Xu một miếng ăn là hết, theo lý mà nói những nam nhân này chắc chắn ăn nhanh hơn nàng. Bọn họ bình thường ăn một bát cơm trắng nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt đã xong, sao bây giờ có một cuộn bún nhỏ mà lại ăn lâu thế. Diệp Xu chớp mắt nhìn lại một lần nữa cách ăn của họ: dùng đũa lấy một ít thịt, đưa tới miệng nếm một tí, ngẫm lại dư vị một lúc rồi mới tiếp tục thêm miếng nữa, rồi lại lặp lại cách ăn vừa rồi.
Kim Vạn Lượng cũng ở trong sảnh nhưng hắn ta và thuộc hạ không được ăn cuốn bún nào. Lúc mấy cuộn bún được mang ra, Kim Vạn Lượng ngửi thấy mùi thì nuốt nước miếng liên tục. Lúc này hắn ta mới nhớ tới lúc nhận được lệnh Bạch Mai, hắn ta sợ đến mức cơm cũng không ăn, lúc này càng nghĩ lại càng đói, hắn ta muốn ăn cái cuộn kia.
Mà đám thuộc hạ này của Diệp Xu người nào cũng có để ăn, lại còn ngồi trước mặt hắn ăn nữa chứ, thật khiến Kim Vạn Lượng phải chịu giày vò. Nhưng cũng may cuộn bún không to, cắn hai miếng là hết rồi, hắn ta nhịn một tí là được. Nhưng ai mà lường trước được là những người này lại đáng ghét thế này. Bọn họ lại không vui vẻ mà ăn hết trong một lần mà dùng đũa ăn từng tí một, từ từ chậm rãi ăn.
Quá quá đáng rồi! Quá đáng lắm rồi!
Kim Vạn Lượng vừa bị Diệp Xu trêu chọc cũng không cáu kỉnh như bây giờ. Hắn ta đột ngột đứng dậy, hỏi ông chủ thuê một căn phòng. Một lúc sau, đủ loại cá thịt chuyển từ phòng bếp của khách điếm đến phòng của Kim Vạn Lượng.
Trang Phi thấy vậy cười một tiếng: “Hắn ta cũng không sợ no chết à. Bây giờ hắn ta có thể tự bảo vệ bản thân rồi, không cần lo có người giết hắn nữa.”
“Cũng sợ đấy, nhưng sợ ta hơn.” Diệp Xu có chút đắc ý xoa cằm, vui vẻ cười nói.
Trang Phi cười một hồi, sau đó tiếp tục dùng đũa gắp từng miếng bún.
Diệp Xu thực sự không chịu nổi bọn họ rồi, dứt khoát không quản bọn họ nữa, cũng lên lầu quay về phòng.
Triệu Lăng từ phòng của Tống Thanh Từ đi ra với một cái bát trống không, Diệp Xu nhìn đằng sau, lập tức chạy qua nhìn một cái, thấy đồ ăn được ăn hết rồi, nàng ấy có chút cảm giác thành tựu.
Mặc dù mỗi lần chuẩn bị đồ ăn cho Tống Thanh Từ đều rất ít, nhưng lúc trước Tống Thanh Từ ít nhiều cũng sẽ để lại đồ ăn, nhưng lần này lại không có, có thể nói rất hiếm lạ nha!
“Công tử rất thích ăn món này, hiếm khi có thể ăn được cả thịt và rau.” Triệu Lăng cho Diệp Xu biết.
Triệu Lăng có thể nói mấy câu với Diệp Xu là đủ để chứng minh sự kinh ngạc của hắn ta rồi. Bình thường hắn ta là kiểu không cần nói chuyện thì sẽ không mở miệng, bảo hắn ta hừm một câu cũng lười chả thèm nói.
“Thịt nạc lại còn được hấp trong nồi, một chút dầu cũng không có. Nó còn được băm nhỏ, dễ tiêu hoá, lại được bao phủ bởi một lớp bún nên càng ăn càng ngon miệng.”
Diệp Xu nói với Triệu Lăng, với tình hình của Tống Thanh Từ ăn ba viên thịt là được rồi, không thể ăn nhiều hơn nữa. Dạ dày của hắn ta vẫn còn yếu, cần từ từ điều chỉnh, khẩu phần ăn không thể hoàn toàn chay, thỉnh thoảng phải thêm một ít thịt. Nếu cứ tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại, chẳng mấy chốc có thể ăn uống mà không cần kiêng gì như người bình thường rồi.
Triệu Lăng nghe những lời này có chút kích động, thật lòng cung kính gật đầu với Diệp Xu, cảm ơn nàng vì công tử nhà hắn mà hao tâm tổn trí.
“Ngươi khách sáo quá rồi, chẳng qua chỉ là thuận tiện giúp thôi.” Diệp Xu nhìn Triệu Lăng rời đi, vui vẻ vung tay đi về phòng của mình nghỉ ngơi.