Bọn họ đành bỏ ngựa, trèo qua tường thành quay trở về.
Lục Sơ Linh nghe Phong Lễ Hoà nói hắn ta đang ở cùng Diệp Xu, nên vừa vào cửa, điều nàng ta quan tâm nhất không phải là Phong Lễ Hoà mà là Diệp Xu.
Lúc Lục Sơ Linh nhìn Diệp Xu, Diệp Xu sớm đã nhìn nàng ta rồi. Hai người bốn mắt nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Diệp Xu thu hồi ánh mắt, cụp mắt xuống tiếp tục cắn hạt dưa.
Cả Thích Vấn Điệp và Trịnh Liên Hoa đều trung thành bảo vệ nữ chủ, lúc đầu chính vì bọn họ không bảo vệ tốt nên mới bị người của Lăng Vân Bảo đánh ngất, dẫn đến tiểu thư nhà bọn họ bị bắt đi. Món nợ này, bọn họ sớm đã có tính toán. Cả hai đều nắm chặt thanh kiếm, phẫn nộ nhìn Diệp Xu, rất muốn đánh với nàng một trận.
Trang Phi cũng thấy hai người họ không tốt, đành chịu lắc đầu thở dài, sau đó rút kiếm bên hông ném thẳng lên bàn. Điều này tức là tuyên bố với Thích Vấn Điệp và Trịnh Liên Hoa: muốn đánh, được thôi, lão nương sẽ chiến tới cùng.
Các thuộc hạ của Diệp Xu trong sảnh đều nhận được ám chỉ của Trang Phi, nhìn chằm chằm Lục Sơ Linh trong trạng thái phòng thủ.
Bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng, xung quanh yên tĩnh.
Thời khắc này, bên cửa sổ lại truyền đến một tiếng lật sách nữa.
Lục Sơ Linh ngạc nhiên liếc nhìn Tống Thanh Từ. Người này nàng ta đã nghe Phong Lễ Hoà nói qua, Phong Lễ Hoà nói hắn ta là một tên thư sinh, nhưng nhìn có vẻ không đơn giản, tính tình lại kì quái. Mà nhìn hắn bây giờ đối mặt với nguy hiểm nhưng vẫn bình tĩnh, thật sự không đơn giản.
Sau tiếng lật sách là tiếng bóc hạt dưa của Diệp Xu.
Không khí lại càng thêm căng thẳng.
Diệp Xu đột nhiên đứng dậy, đưa một nắm hạt dưa đã bóc vỏ cho Tống Thanh Từ, cười hỏi hắn có muốn ăn không.
Lục Sơ Linh và sư muội: “...”
Trang Phi và thuộc hạ: “...”
Phong Lễ Hoà và Kim Vạn Lượng: “...”
Tống Thanh Từ ngẩng đầu lên, di chuyển ánh mắt từ cuốn sách qua Diệp Xu. Hắn chần chừ một chút, lấy từ tay Diệp Xu một hạt dưa bỏ vào miệng.
“Đa tạ.” Tống Thanh Từ trong mắt mọi người là một tên lãnh đạm, bỗng dưng dùng ngữ khí ôn hoà nói đa tạ.
Mọi người: “...”
“Ồ, ta sẽ ăn chỗ còn lại.”
Diệp Xu ngẩng đầu lên há miệng đưa tất cả hạt dưa trong tay cho vào miệng. Thành quả vất vả bóc cả nửa ngày mới xong nên ăn rất ngon lành.
Lục Sơ Linh không ngờ rằng đường đường là một yêu nữ giang hồ lại đi bóc hạt dưa cho một tên thư sinh, nàng ta ngạc nhiên và khó hiểu, càng hoài nghi thân phận của tên thư sinh này.
Thích Vấn Điệp và Trịnh Liên Hoa chỉ cảm thấy nực cười, họ cảm thấy hành động của Diệp Xu rất mất mặt. Vì mỹ nam này, yêu nữ này đến mặt mũi cũng không cần nữa.
Người duy nhất ghen tị đó chính là Phong Lễ Hoà, trong lòng hắn đang điên cuồng hỏi một câu: Diệp cô nương tại sao không đến hỏi hắn ta có ăn hay không, Tống công tử dạ dày không tốt, Diệp cô nương lại quan tâm người ta đến thế, đại khái là đến người ta ăn gì cũng sẽ lo lắng hắn ta có thể ăn nhiều một chút hay không. Nàng ấy thật quá tốt bụng.
Phong Lễ Hoà lại đánh giá cao Diệp Xu thêm một điểm nữa.
“Hôm nay chúng ta đến đây, là vì bảo vệ bạn của Phong huynh. Hãy gác lại chuyện của quá khứ và giải quyết chuyện trước mắt.” Lục Sơ Linh dặn dò Thích Vấn Điêp và Trịnh Liên Hoa.
Nàng ta không nhỏ giọng căn dặn mà nói với âm thanh bình thường để mọi người có mặt đều nghe thấy.
Những người như Kim Vạn Lượng nghe thấy Lục Sơ Linh là hiệp sĩ võ lâm giang hồ có nguyên tắc được nhiều người kính trọng. Còn Diệp Xu là một người rất thô, lòng dạ hẹp hòi, không có nguyên tắc.
Trang Phi thấy cô nương nhà mình không phản ứng, tức tối hừ một tiếng, quay đầu đi, lười không thèm nhìn bọn họ.
“Phong đại hiệp, tìm được chỗ ẩn náu chưa?” Kim Vạn Lượng vội vàng hỏi.
Phong Lễ Hoà gật đầu: “Tìm thấy rồi, nhưng bây giờ chúng ta có một cái phiền phức, thành phủ đã bị phong toả rồi .