Ta tình cờ nghe thấy bọn họ nói có vẻ như có một nhân vật quan trọng nào đó mất tích rồi, trước khi tìm thấy thì cả thành đều được canh gác không cho người ra vào.”
Vẻ mặt của Kim Vạn Lưỡng thay đổi: “Vậy…Vậy phải làm sao đây?”
“Thế thì không còn cách nào khác rồi, chỉ còn cách tìm chỗ ẩn náu trong nội thành mà thôi. Nhưng nếu như vậy, chỉ có thể hy vọng nơi ẩn náu sẽ được giấu kín và sẽ không bị phát hiện, điều đó là điều không tiện khi ở trong nội thành.”
“Trời ơi!”
Kim Vạn Lượng hai mắt đờ đẫn, như vừa mới bị sét đánh bất ngờ, được người hầu đỡ, ngồi xuống ghế, tức giận đập bàn, phàn nàn oán trách.
“Sao ta lại có thể xui xẻo thế này, tại sao lại cứ để ta gặp những chuyện này!”
“Kim huynh yên tâm, có chúng ta ở đây bảo vệ huynh, huynh nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Lục Sơ Linh đồng cảm động viên Kim Vạn Lượng, yêu cầu hắn ta bình tĩnh, dù sao vẫn còn có mọi người.
Diệp Xu nghiêng người liếc nhìn bọn họ, bỏ hạt dưa vào miệng rắc một cái, âm thanh không quá lớn nhưng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.
“Sao người vẫn còn tâm trạng để ăn vậy?” Thích Vấn Điệp không nhịn được hỏi Diệp Xu.
Diệp Xu nhún vai: “Không thì sao, chán như vậy, làm thế nào để giết thời gian đây?”
“Ngươi…” Thích Vấn Điệp từ trước tới nay rất can đảm, mà nàng ta sợ cô nương nhà mình bị người khác đối xử bất công: “Chúng ta đang thảo luận làm thế nào để bảo vệ Kim huynh mà ngươi lại ngồi cắn hạt dưa!”
“Vậy thì kết quả của cuộc thảo luận là?”
Thích Vấn Điệp mím môi, nhìn chằm chằm Diệp Xu.
“Cái kia với việc ta cắn hạt dưa có khác gì nhau không? Đều là việc vô dụng, không có kết quả, chỉ phí thời gian.”
“Hạt dưa thơm.” Tống Thanh Từ đột nhiên xen vào.
Khoe khoang mùi thơm của hạt dưa cũng không có gì sai, nhưng Tống Thanh Từ hết lần này đến lần khác cắt ngang như vậy, rõ ràng là cố ý nói hộ Diệp Xu.
Trong trăm người, vô dụng nhất là thư sinh, cứ nói lời chọc người khác tức chết. Ăn hạt dưa còn có ích hơn là bàn chuyện cười với bọn họ!
Lúc mọi người không nói nên lời nhìn Tống Thanh Từ, sự nghi ngờ của Lục Sơ Linh đối với Tống Thanh Từ ngày càng tăng. Nàng ta càng lúc càng cảm thấy thư sinh kia có gì đó không ổn, quay đầu lại nháy mắt ám chỉ với Phong Lễ Hoà.
Phong Lễ Hoà đã hoàn toàn chú ý đến Diệp Xu, cũng khiêm tốn suy nghĩ về những gì Diệp Xu nói, cho nên hắn ta hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Lục Sơ Linh.
Sau khi đọc xong bản đồ, Phong Lễ Hoà khoanh tròn vị trí trên đó.
"Diệp cô nương nói rất đúng, chúng ta không thể ở đây nói suông, phải hành động, hiện tại chỉ có thể lựa chọn căn nhà hoang này ở thành tây."
Phong Lễ Hoà hỏi Kim Vạn Lượng về nhân lực, Lục Sơ Linh muốn đi cùng hắn ta.
Phong Lễ Hoà bảo Diệp Xu tiếp tục bảo vệ Kim Vạn Lượng.
Kim Vạn Lượng không muốn Diệp Xu tiếp tục hành hạ mình nên lập tức thương lượng với Phong Lễ Hoà: "Có thể để Lục cô nương xinh đẹp như tiên này bảo vệ ta không?"
Lục Sơ Linh ngượng ngùng cười vì được khen.
Sau khi Phong Lễ Hoà hỏi ý hai người họ, hắn ta vui vẻ đổi người, và tình cờ là hắn ta sẵn sàng hành động với Diệp Xu hơn.
Diệp Xu lấy kiếm, mang theo Trang Phi với mình.
Trước khi đi còn không quên dặn Tống Thanh Từ đi ngủ sớm, nếu đói bụng đã có bánh thần tiên phú quý chuẩn bị sẵn. Diệp Xu đã làm một số loại bánh mà không cần nhân, có thể được lưu trữ trong một thời gian dài sau khi phơi khô. Lúc đói lấy ra một miếng, hấp hoặc thêm nước làm thành cháo. Tuy hương vị không thơm ngon bằng bánh tươi nhưng cũng có thể làm no bụng tạm thời.
Tống Thanh Từ cười nhẹ đáp ứng.
Lục Sơ Linh lặng lẽ nhìn chằm chằm Tống Thanh Từ, quan sát hắn.
Thấy Phong Lễ Hoà và Diệp Xu đã rời đi, Kim Vạn Lượng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ mời Lục Sơ Linh ngồi cùng bàn với mình, sai người phục vụ trà Long Tỉnh thượng hạng mà hắn ta mang đến cho Lục cô nương.