Vốn dĩ Diệp Xu không nghĩ tới việc nhúng tay vào chuyện của tiền viện bên kia, nàng cũng đã đã sớm giải thích tốt với bên Trang Phi rồi, đánh không lại thì chạy. Cho nên hiện tại Diệp Xu cũng không có gì để lo lắng, chi bằng cứ tuỳ tiện ở đây cùng với Tống Thanh Từ, tránh đi rắc rối.
Diệp Xu nhìn phía đông của hồ nước có chòi hóng gió, bèn gọi Tống Thanh Từ đi sang nơi đó. Nàng chạy tới trước, dùng khăn tay mà Tống Thanh Từ cho nàng trước đó để lau bụi bẩn trên ghế đá qua loa một chút, rồi mời Tống Thanh Từ ngồi.
Sau khi Tống Thanh Từ từ từ đi theo vào chòi hóng gió, hắn lập tức nhìn bốn phía xung quanh hoa viên, cuối cùng vẫn đứng yên quay mặt về hướng hồ nước, cũng không có ngồi xuống.
Buổi tối vào đầu hạ vẫn có chút hơi lạnh, phía trên hồ nước đã có một tầng sương phủ lên, hoa sen nở rộ trong hồ từ từ đung đưa theo làn gió nhẹ thổi qua, có hơi loạng choạng. Cành liễu bên bờ rủ xuống mặt nước, bởi vì cũng bị gió thổi làm đong đưa, nên đã không ngừng tạo ra gợn sóng ở trên mặt nước.
Trăng khuyết trên bầu trời, màn đêm nghiêm trang, sự yên tĩnh gãi đúng chỗ ngứa này cực kỳ thoải mái, khiến người ta có cảm giác như đã hòa mình vào trong đó.
Diệp Xu đợi một lát, thấy Tống Thanh Từ chưa từng có ý muốn tới ngồi, bèn ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng trầm tĩnh của Tống Thanh Từ. Diệp Xu nghĩ rằng có thể là vì hắn có thói ở sạch một chút, ghét bỏ mấy chỗ dơ này, nên cũng mặc kệ hắn. Nàng móc ra một nhúm hạt dưa trong túi mình, vừa muốn đưa lên miệng ăn, lại cảm thấy có hơi không thích hợp.
Diệp Xu thò tay vào trong túi mò hồi lâu, cuối cùng cũng móc ra một túi tiền sạch sẽ màu trắng, sau khi kéo dây rút và xác nhận bên trong là thứ mà nàng muốn tìm. Diệp Xu nhảy nhót chạy đến trước mặt Tống Thanh Từ, đưa cho hắn.
Tống Thanh Từ thu ánh mắt lại, rũ mắt nhìn thứ mà Diệp Xu đưa qua, hóa ra là một món điểm tâm hình bông hoa màu tím. Những hạt vừng trắng đen được rắc vào chỗ giữa bông hoa trông cứ như là nhuỵ hoa vậy, thật ra lại rất tinh xảo, có một chút tương tự với hoa thật.
“Bánh vừng dâu tằm, công tử nếm thử xem?” Diệp Xu biết Tống Thanh Từ yêu sạch sẽ, hiện tại cũng không có chỗ rửa tay, nàng bèn thẳng thừng đưa túi tiền vào trong tay cho Tống thanh, để hắn ăn trực tiếp từ túi là được. Sau đó Diệp Xu đi vòng về lại vị trí của mình, rốt cuộc đã có thể yên tâm thoải mái mà cắn hạt dưa.
Tống Thanh Từ nghiêng đầu nhìn phía sau Diệp Xu một cái, rồi rũ mắt đếm điểm tâm trong túi, số lượng chỉ có ba cái, hiển nhiên là đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Điểm tâm nhỏ không chỉ nhìn đẹp, mà còn tỏa ra từng đợt hương thơm ngào ngạt của mật ong, cầm trên tay sẽ tự nhiên cảm nhận được cảm giác mềm mại này. Đã là món mà nàng làm, thì không cần nếm cũng đã đoán được nhất định sẽ ngon miệng.
Diệp Xu cầm lấy hạt dưa chuẩn bị ăn, ngẩng cổ thấy Tống Thanh Từ do dự mà không nhúc nhích, chính mình cũng ngại khi ăn trước.
“Dâu tằm có lợi cho ngũ tạng, khai thông khí huyết, trấn an tâm hồn, công tử nếm thử một miếng xem, nếu không thích ăn thì nhổ ra.” Diệp Xu nói có sách mách có chứng mà thuyết phục hắn, trong lòng không ngừng cầu nguyện hắn mau ăn, hắn ăn trước, thì nàng mới có thể ăn mà không thấy xấu hổ.
Sau khi Tống Thanh Từ nghe giới thiệu Diệp Xu xong, nhẹ nhàng nói cảm ơn Diệp Xu trước, rồi mới chậm rãi nếm một miếng điểm tâm. Điểm tâm xốp mịn mềm mại, lại còn có sự núng nính, cũng không tính là quá ngọt, chỉ có khi tỉ mỉ nhai nuốt, thì mới có thể cảm nhận được mùi vị chua ngọt nhẹ nhàng thơm dịu, khi ăn đến chỗ hạt vừng ở giữa, đột nhiên hương vị bùng nổ tràn ngập trong khoang miệng, tạo ra một hương vị mạnh mẽ đánh sâu vào vị giác.