Đây tuy là món điểm tâm đơn giản, nhưng có thể thấy được sự khéo léo của người làm ra nó, không chỉ đẹp về màu sắc, mà mùi thơm hay hương vị cũng đều ngon, khiến cho lúc người ta ăn sẽ có một niềm vui bất ngờ, nó còn xem như là một món thuốc để bồi bổ cơ thể.
Lại nghĩ đến chuyện món điểm tâm này là người đó đặc biệt chuẩn bị cho mình, đáy mắt màu đen của Tống Thanh Từ lập tức trở nên sâu thẳm thêm một chút.
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ ăn điểm tâm, bèn bắt đầu yên tâm thoải mái mà cắn hạt dưa. Cứ một lát nàng lại “rắc” một tiếng, có chút ầm ĩ như vậy, nhưng Diệp Xu đang đắm chìm ở trong đó, lại hoàn toàn không biết, chỉ biết hương vị của hạt dưa.
Tống Thanh Từ tới chỗ này, vốn vì thích sự yên tĩnh nơi đây, hiện giờ đều bị “mỹ nhân hạt dưa” phá hủy hoàn toàn.
Khi Diệp Xu ăn hạt dưa, nàng phát hiện Tống Thanh Từ nhìn về phía mình vài lần, còn tưởng rằng hắn lại muốn ăn, bèn nhanh chóng chạy lại đưa cho hắn. Tống Thanh Từ lại không cần. Diệp Xu lại cho rằng hắn muốn ăn hạt dưa đã được bóc vỏ, vì vậy đã nhịn không được mà chửi thầm Tống Thanh Từ ra vẻ ở trong lòng. Trước kia khi nàng có ý tốt lột cho hắn ăn, lại không thấy hắn ăn, hiện tại lại muốn, khó hầu hạ quá nha.
Diệp Xu rất oán trách mà liếc mắt nhìn Tống Thanh Từ một cái, vẫn phải bất lực mà làm một người bóc hạt dưa. Người ta là đại ma đầu, luôn có quyền được hưởng thụ những đặc quyền mà.
Sau khi Diệp Xu lặng lẽ bóc xong một nắm hạt dưa nhỏ, nàng đứng dậy muốn đưa qua cho Tống Thanh Từ, kết quả lại phát hiện bóng dáng của hắn đã sớm không còn ở trong chòi hóng gió.
Diệp Xu vội vàng đứng lên tìm kiếm khắp nơi, rồi phát hiện ra thế mà Tống Thanh Từ lại đứng ở bờ bên kia hồ nước.
Có phải là người này có tật xấu hay không? Chạy xa như vậy làm gì.
Diệp Xu bất lực thở dài, đành phải nhảy nhót chạy tới,đưa nhân hạt dưa trong tay cho Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ trốn sang bên này, vốn là vì ngại âm thanh ồn ào khi Diệp Xu ăn hạt dưa, mà giờ lại thấy nàng cố ý đưa nhân hạt dưa cho mình, màu đen trong đáy mắt lại trầm xuống thêm lần nữa.
Tống Thanh Từ đành phải nhận lấy nhân hạt dưa, từ từ đút từng viên một vào trong miệng.
Diệp Xu tìm một tảng đá gần đó để ngồi, trốn ở phía sau cách Tống Thanh Từ không xa, tiếp tục cắn hạt dưa “rắc rắc”.
Tống Thanh Từ: “...”
Sau khoảng một nén nhang, đột nhiên Diệp Xu không cắn hạt dưa nữa.
Tống Thanh Từ phát hiện người phía sau lại trở nên yên tĩnh, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Xu. Đôi tay của Diệp Xu đang ôm lấy thân cây liễu, cả người vẫn cứng đờ không nhúc nhích, nhưng tròng mắt lại đảo rất linh hoạt, ngó loạn khắp nơi.
“Làm sao vậy?” Tống Thanh Từ hỏi.
“Cái loại cảm giác này lại tới nữa, có ánh mắt đang nhìn ta.” Diệp Xu nhỏ giọng nói.
“Có lẽ là bóng trắng vừa rồi kia.”
“Không không không, không chỉ có một đôi mắt.”
Diệp Xu túm chặt góc áo của Tống Thanh Từ, lúc này mới dám chuyển động đầu, quay đầu sợ hãi mà nhìn cảnh tượng xung quanh một vòng.
“Nếu như là người, võ công của ta cao như vậy, hẳn là sẽ cảm nhận được người đó đang ở đâu. Nhưng hiện tại ta lại không hề xác định được chút gì, cũng chỉ cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm ta. Ngươi nói xem, có phải toà viện này thực sự có quỷ hay không?”
“Diệp cô nương đừng tự mình dọa chính mình.” Tống Thanh Từ nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ngươi có tin rằng trên đời này có quỷ không?” Diệp Xu hỏi Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ không quên duy trì thiết kế nhân vật của hắn: “Ta sợ quỷ, tất nhiên là tin.”
“Ta không có tận mắt nhìn thấy, cho nên ta nửa tin nửa không, nhưng nếu thật sự có, ta nhất định sẽ sợ. Tòa nhà này làm ta cảm thấy rất không thoải mái, có lẽ nó bị người ta gọi là quỷ trạch, cũng thực sự có nguyên nhân.”