Dù gì thì tới Dương Châu rồi Tống Thanh Từ cũng sẽ không tách nàng ra, không có hy vọng nào, Lăng Vân Bảo cũng chẳng phải cái nơi tốt lành gì, không quay về cũng không sao.
Lúc này Tống Thanh Từ lại phụ họa một câu gãi đúng chỗ ngứa: “Ta cũng không trèo tường được.”
Lục Sơ Linh lập tức nhìn về phía Phong Lễ Hòa, hai người kia quyết định đi như thế nào, không liên quan gì tới nàng ta. Chủ yếu là nàng ta muốn biết Phong đại ca đi như thế nào. Nếu hắn ta trèo tường, vậy thì nàng ta cũng đi trèo tường theo. Nếu hắn ta không đi, vậy thì nàng ta không đi.
Sau khi nghe Lục Sơ Linh bày tỏ xong, Diệp Xu có hơi nghi hoặc: “Ta nhớ rõ lúc trước ngươi từng nói, chẳng phải đại ca ngươi muốn ngươi ở lại đây và chờ bọn họ sao. Một khi đã như vậy, vì sao ngươi lại có tính toán đi theo Phong đại hiệp?”
Mục đích của Diệp Xu vốn dĩ là nhắc nhở Lục Sơ Linh đừng quên mục đích ban đầu của nàng ta. Nhưng thấy sau khi Lục Sơ Linh nghe được lời này thì đột nhiên đỏ mặt, Diệp Xu bỗng đã hiểu ra điều gì.
Khi nam chính trong sách là Mộ Dung Dật đang theo đuổi Lục Sơ Linh, lần đầu tiên đã bị Lục Sơ Linh từ chối, lúc ấy Lục Sơ Linh đã nói trong lòng nàng ta đã có người mà mình ngưỡng mộ yêu mến từ lâu, chẳng qua là không nhắc đến ai cụ thể. Cốt truyện sau đó, tác giả cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ miêu tả là Lục Sơ Linh đã bị nam chủ từng bước một làm cho cảm động như thế nào, chiếm được trái tim của nàng ta. Hoá ra câu nói kia, cũng không phải là một lý do tầm phào mà Lục Sơ Linh bịa ra để từ chối nam chính.
Người mà Lục Sơ Linh ngưỡng mộ là Phong Lễ Hòa, mà Phong Lễ Hòa lại nói thích chính nàng.
Quả nhiên là số phận của một nhân vật phản diện, thậm chí cả tuyến tình cảm, cũng cố ý sắp xếp cho nàng một vị trí đối lập với vai chính. Nhưng may mắn thay,nàng đã dứt khoát nói rõ ràng với Phong Lễ Hòa từ sớm.
Thích Vấn Điệp lập tức lao tới bảo vệ chủ nhân: “Đi hay là ở, trong lòng cô nương chúng ta tất nhiên hiểu rõ, không cần người nào đó xen vào việc của người khác.”
“Được.”
Diệp Xu dứt khoát trả lời, đúng là nàng thật sự không muốn xen vào loại chuyện này. Ngay sau đó nàng bèn dẫn theo đám người Trang Phi rời khỏi khách điếm, đi thẳng đến quỷ trạch.
Diệp Xu lựa chọn ngồi ở trong chòi hóng gió mà lần trước đã cùng với Tống Thanh Từ ngẩn người ở đây. Nàng vừa cắn hạt dưa vừa nhìn đám người Trang Phi, bọn họ đang cầm cuốc tìm tòi khắp nơi trong vườn.
Sau khi tìm nửa ngày mà không có thu hoạch gì, Trang Phi có hơi sốt ruột.
“Cô nương, hậu hoa viên lớn như vậy, nếu không biết địa điểm chắc chắn, chúng ta cứ tìm kiếm một cách mù quáng như thế này, thật sự khó.”
Diệp Xu cân nhắc nói: “Nếu gọi là Trúc Lâm Tứ Quỷ, lần trước lại giả quỷ ở rừng trúc, vậy thì rất có khả năng ở rừng trúc.”
Diệp Xu mang theo đám người Trang Phi đi tới chỗ rừng trúc trước kia gặp quỷ, bảo đám người Trang Phi tiếp tục lục soát.
Trang Phi đang chờ đợi và lục soát, vừa ngẩng mặt nhìn lên, lập tức hoảng sợ khi phát hiện đầu của một người đang treo lơ lửng trên không trung. Ngay sau đó, mọi người đã nhận ra cái đầu này hoá ra là giả, được treo bằng một sợi dây thừng, đầu được chạm khắc bằng gỗ, có vẽ mắt và miệng, lại còn cột tóc đuôi ngựa, nhìn từ xa rất giống thật.
Không lâu sau đó, có một tùy tùng phát hiện mặt đất có gì khác thường.
Diệp Xu lập tức tới xem xét, dưới lớp đất dày hai tấc có một phiến đá, sau khi xới đất và dỡ phiến đá ra, nàng nhìn thấy phía dưới là một cái hầm. Bên trong có bảy, tám chiếc rương gỗ, tất cả đều chất đầy vàng bạc châu báu.
“Ha ha ha, hiện tại chúng ta phát tài rồi!” Trang Phi vui vẻ không thôi.
Diệp Xu đột nhiên có cảm giác không ổn, lập tức ra lệnh cho đám người Trang Phi tìm một nơi để trốn, lưng tựa lưng phòng ngự.