Trúc Lâm Tứ Quỷ xuất hiện trong không trung, giống như những bóng ma, kéo dây thừng và lang thang qua lại giữa không trung của rừng trúc, dùng giọng nói non nớt để yêu cầu Diệp Xu trả lại những thứ tiền của đó cho bọn hắn.
“Không được, đây là bồi thường cho việc ta bị doạ sợ.” Diệp Xu vừa cự tuyệt, vừa tiếp nhận lấy đao phóng từ trong tay Trang Phi, vung ra một chưởng.
Trúc Lâm Tứ Quỷ hiểu được Diệp Xu này muốn cướp đoạt, đều khó thở. Bọn họ móc ra dao găm ở bên hông, nhảy xuống tới mặt đất, có ý định liều chết với đám người Diệp Xu. Dáng người của bọn họ vốn dĩ không cao, lại quen dùng dao găm, chỉ giỏi chiêu đánh lén từ phía sau, nên nếu giao chiến chính diện thì nhất định gặp bất lợi.
Đúng lúc gần đấy Diệp Xu muốn thử xem kiếm pháp Cửu Linh của nàng có hiệu quả như thế nào.
Diệp Xu bảo đám người Trang Phi không cần hỗ trợ, nàng giơ thanh kiếm không ra khỏi vỏ của mình lên, nắm chặt tay, đồng thời tấn công về phía Trúc Lâm Tứ Quỷ.
“Các ngươi chỉ cần đụng tới góc áo của ta, dù có thua, ta sẽ không động tới thứ gì, lập tức chạy lấy người.” Diệp Xu tăng thêm độ khó của trò chơi, đó là vì thúc đẩy chính mình có thể phát huy hoàn hảo dưới áp lực.
Trúc Lâm Tứ Quỷ nghe thấy Diệp Xu khoác lác, không khỏi cười rộ lên. Vốn dĩ bọn họ còn lo lắng đánh không lại, mà giờ như thế thì không sợ nữa.
Sau khi bốn người trao đổi ánh mắt với nhau, bọn họ lập tức tản ra, lập kế hoạch đối phó với Diệp Xu từ bốn phương hướng khác nhau, để nàng không rảnh mà chú ý xung quanh. Loại phương pháp tấn công này, nếu đổi lại là phương pháp tấn công bình thường, thì thật sự sẽ có lỗ hổng cho đối phương thành công đánh lén. Nhưng Diệp Xu đang luyện kiếm pháp Cửu Linh, sẽ không có lỗ hổng như vậy. Cái gọi là “Cửu Linh”, là chỉ kiếm pháp chẳng những có thể linh hoạt bận tâm đến tám hướng, mà càng có thể linh hoạt tới nhiều phương hướng hơn, lên đến chín phương hướng. Mỗi một chiêu thức của nó, đều giữ vững điều tinh túy này, nghênh đón chín phương, ứng phó với mọi biến đổi.
Diệp Xu chỉ sử dụng chiêu thức đầu tiên một cách không thành thạo với bốn tên tiểu quỷ này, mượn đất vọt lên trời, bay nhảy ngang dọc giống như tiên nữ rải hoa, phi kiếm xoay chuyển. Chiêu thức vẫn chưa dùng xong, mới vừa bắt đầu, vỏ kiếm của nàng đã đánh đổ ba tên, chân đá bay một tên.
Tên bị đá bay kia, bị quăng ngã hơn ba trượng, rơi xuống đất một tiếng thịch, nghe thôi đã đau.
Diệp Xu lại nhìn ba tên khác, đều bị nàng dùng vỏ kiếm đánh cho mặt sưng lên, nằm úp sấp trên mặt đất, mỗi người đều đang rên rỉ kêu đau, đầu óc bị đánh đến nửa vựng, choáng váng vì bị đánh, bọn họ thậm chí không thể đứng dậy, chỉ đang miễn cưỡng giãy dụa.
Diệp Xu thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi tự ca ngợi chính mình trong lòng: Ta thật là tài giỏi!
Lúc này Phong Lễ Hòa mới đuổi tới, hắn ta nhìn thấy Diệp Xu đã giải quyết xong Trúc Lâm Tứ Quỷ, cảm thấy tiếc nuối mà cười rộ lên
“Đã nói là cùng nhau tới, ngươi lại tới mà không nói cho ta. Tuy nhiên xem ra ta thật sự không cần tới, Diệp cô nương chỉ dùng một chiêu đã thu phục được.”
Sau đó Phong Lễ Hòa bèn hỏi Diệp Xu chiêu vừa rồi kia gọi là gì, trông có vẻ rất lợi hại.
“Nhất Kích Tức Trung.” Diệp Xu chỉ có một cái tên này, về sau mặc dù ai hỏi về chiêu thứ nhất, nàng đều gọi như vậy.
Phong Lễ Hòa tán thưởng gật đầu, sau đó nói cho Diệp Xu, hắn đã quyết định xong rồi, dự định chờ đến khi cửa thành mở ra thì cùng đi với nàng.
“Lục cô nương đâu?” Diệp Xu hỏi.
“Nàng ta muốn ở lại, chờ để tụ họp với huynh trưởng của nàng.” Phong Lễ Hòa nói.
Phỏng chừng là Phong Lễ Hòa đã nói với Lục Sơ Linh nói, nàng không quan tâm chuyện đó, nên cũng không hỏi nhiều.
Trúc Lâm Tứ Quỷ bị trói, bọn họ vội vàng xin tha. Thấy Diệp Xu và Phong Lễ Hòa không để ý tới bọn họ, bọn họ bèn nghĩ ra cách khác.