Diệp Xu rửa mặt để cho tinh thần sảng khoái hơn.
Vì để ném chút phiền muộn còn sót lại của mình ra sau đầu, nàng dứt khoát đến phòng bếp bận rộn.
Trước hoàng hôn ngày hôm qua, Trang Phi đã mang bốn cái chân trâu về.
Thứ này rất hiếm, trâu cổ đại đều tham gia nông canh, có địa vị cực kỳ quan trọng. Bên tuần phủ tuân theo pháp luật trước sau như một, không cho giết trâu ăn thịt. Chỉ có trâu chết ngoài ý muốn, báo cáo quan phủ cho phép, mới có thể thịt để ăn hoặc bán. Thế nhưng quy củ là quy củ, có đôi khi trời cao, hoàng đế ở xa, hơn nữa không ít thương gia tham lợi, hối lộ bên quan phủ chút tiền, đương nhiên bên phía tuần phủ nhắm một mắt mở một mắt. Trên thị trường vẫn có thịt trâu để ăn, chẳng qua giá cả sẽ đắt hơn những loại thịt khác.
Tối qua, Diệp Xu đã cắt bỏ màng gân ở chân trâu, cắt thành dải, ngâm với muối loãng, sau đó ướp thêm chút rượu mơ, đường, thì là, gừng, tỏi, rồi để ráo nước. Sau đó thịt có thể treo trong lò để nướng, nhiệt độ lò không cần quá cao, để hơn mười cục than củi trong lò, giữ nhiệt độ thấp nướng là được. Cả đêm nay, thuộc hạ của Diệp Xu thay phiên nhau phụ trách trông lửa, xem lúc nào cần thêm than, di chuyển vị trí của miếng thịt để đảm bảo thịt trâu được nướng đều.
Sau khi nướng một đêm, Diệp Xu lập tức chạy tới kiểm tra kết quả.
Hai tên thuộc hạ đang nói cười, ngồi trước lò nướng ăn đậu phộng uống rượu, thấy Diệp Xu đến đây thì vội quy củ đứng dậy, báo cáo tình hình với Diệp Xu.
"Tiểu nhân đã canh một giờ rồi đổi trực, thấy thịt đã gần khô, cũng chỉ cho thêm năm cục than, trong lúc đó cũng lật thịt ba lần."
Diệp Xu bảo bọn họ lấy thịt trâu ra trước, miếng thịt tối hôm qua cho vào hồng hồng mềm mềm, mà nay đã rắn lại, có màu đậm. Mặt ngoài miếng thịt màu nâu đỏ, dính rất nhiều vừng trắng khiến người ta cảm thấy rất ngon. Ngoại trừ có một miếng thịt vì lửa không đều nên cháy sém ở ngoài, thì tất cả đều hoàn hảo. Đó là tình huống khó tránh khỏi của việc nướng hơi, dù sao thiết bị nướng vẫn còn thô sơ, lò nướng được nung từ bùn sông, không thể kiểm soát nhiệt độ hoàn mỹ, vậy nên có hiệu quả như bây giờ đã xem như cực kỳ hoàn hảo.
Thịt trâu tươi ra lò, vẫn có một ít mùi thịt, nhưng cũng không nồng, chờ để nguội, mùi thịt sẽ càng nhạt hơn, gần như là không có.
Diệp Xu cầm một miếng xé ra, khi miếng thịt bị xé thành hai mảnh, có thể nhìn thấy sợi thích được kéo ra rõ ràng, màu thịt khô bên trong nhạt hơn một chút. Diệp Xu tính toán hôm nay để thịt trâu khô còn lại ba phần hơi nước, đó chính là vị ngon nhất, để quá khô sẽ bị cứng và dai, rất ảnh hưởng đến răng. Ăn một miếng thịt mà lại khiến hai má đau nhức thì không có lợi.
Diệp Xu dùng dao cắt một miếng thịt khô nhỏ bỏ vào miệng, lớp vỏ ngoài dính vừng rất thơm, nhai rất dễ, càng nhai càng thơm, hương thơm chân chính được tỏa ra từ lúc này. Bình thường lúc rảnh rỗi lấy ra làm quà vặt để mài răng, hoặc là khi đi đường xa ăn cho no bụng, không thể hợp lý hơn.
Sau khi Diệp Xu nếm thử, cảm giác thịt trâu lần này nàng làm ngon hơn tất cả những món ăn ngon nàng từng ăn.
Mặc dù phương pháp nướng nguyên thủy này hơi kém thông minh, nhưng mùi vị lại không thể thay thế được, giống như thịt xiên nướng than khác với thịt xiên nướng điện, thế nào đi chăng nữa mùi vị cái thứ hai cũng kém hơn.
Hơn nữa, thịt trâu nàng sử dụng là thịt trâu già chính thống, loại thịt trâu này thích hợp làm thịt trâu khô hơn các loại thịt trâu khác. Chất lượng nguyên liệu là chìa khóa quan trọng nhất cho sự thành công của món ăn. Dùng thịt tốt nhất, dùng phương thức nướng cổ xưa nhất, nấu ra món ăn có hương thơm thật sự, mùi vị và ngon tuyệt hảo.