Diệp Xu thương bọn thuộc hạ vất vả thức đêm trông bếp lò, nàng chia cho những người thay phiên nhau gác đêm hai miếng thịt khô, nhiều hơn nữa là không được, nàng còn phải để dành thịt để lúc nào đi đường ăn.
Điều này khiến mấy tên thuộc hạ không có cơ hội canh bếp lò thèm không thôi, bọn họ nhìn nhóm bằng hữu cầm thịt khoe khoang với mình, ghen tỵ đến mức đỏ mắt.
Tay nghề nấu nướng của bảo chủ nhà mình thế nào, bọn họ đều quá rõ ràng. Cho dù bọn họ không được ăn, cũng có thể tưởng tượng được thịt trâu khô này ăn rất ngon. Hơn nữa được ăn mỹ thực bảo chủ làm, không đơn giản chỉ là được ăn, mà đó còn là một kiểu vinh hạnh, một kiểu vinh hạnh khó có được. Thử hỏi có môn phái nào, có thể may mắn được ăn đồ ăn chưởng sự bọn họ nấu hay không, chỉ có bảo chủ Lăng Vân Bảo xinh đẹp nhất mới đối xử với hạ nhân tốt như vậy.
Bảo chủ dụng tâm với bọn họ như vậy, đương nhiên bọn họ phải trung thành bằng cả tính mạng. Bảo chủ chính là thần trong lòng bọn họ, bảo chủ bảo bọn họ làm gì, bọn họ đều sẵn lòng!
Nhưng bây giờ, đám tùy tùng từng âm thầm thề trung thành với Diệp Xu, lại chia làm hai phe đấu tranh nội bộ, một phe có thịt khô, một phe không có, căm thù nhau, công kích nhau, không hề thân thiết với nhau.
Lúc Triệu Lăng bưng chậu xuống lấy nước, nhìn thấy những người này cãi nhau ầm ĩ, hắn ta rất tò mò thịt khô kia như thế nào, nên đi vào phòng bếp xem. Diệp Xu nhìn thấy hắn ta, lập tức cho hắn ta một miếng.
Sau khi Triệu Lăng nếm thử, hỏi Diệp Xu có thể... Cho hắn ta một miếng nữa hay không?
Diệp Xu biết Triệu Lăng không phải người tham ăn, cho dù hắn ta thích ăn như vậy, nhưng người khác cho bao nhiêu thì hắn ta ăn bấy nhiêu, cũng không chủ động xin thêm.
"Ngươi muốn cho Tống công tử ăn thử sao?" Diệp Xu ngạc nhiên hỏi.
Triệu Lăng gật đầu.
"Nhưng ta thấy món này rất cứng, chưa chắc hắn sẽ thích, thử cũng không sao." Diệp Xu cố ý chọn một miếng thịt hơi ướt một chút, sau khi cắt thành từng miếng nhỏ, đặt ở trong đĩa sứ nhỏ trắng tinh xảo, nàng đưa cho Triệu Lăng.
Triệu Lăng gật đầu nói cảm ơn rồi bưng cái đĩa đi.
Một canh giờ sau, Trang Phi nói với Diệp Xu, nàng ấy thấy Triệu Lăng bưng đĩa không vào phòng bếp.
Xem ra Tống Thanh Từ đã ăn món thịt trâu khô kia.
Cũng không tệ, thịt trâu giúp cơ thể cường tráng, hắn như vậy quả thật thích hợp mỗi ngày nhai một ít.
Phong Lễ Hòa cười nói với Diệp Xu: "Tin tức tốt, hôm nay chúng ta có thể ra khỏi thành."
"Cổng thành đã bỏ lệnh cấm rồi sao?" Diệp Xu hỏi.
"Vẫn chưa, nhưng chuẩn bị. Ta nghe được tin tức từ chỗ bằng hữu của ta, đã tìm được Hoàng thái tôn. Ngoại trừ người tiều tụy, thì còn lại không có chuyện gì lớn."
Diệp Xu nghe nói người vẫn còn sống, nàng thở phào, nàng thật sự sợ vì sự xuất hiện của nàng khiến nhân vật lịch sử này mất trước thời gian đúng.
"Vậy bọn họ có điều tra ra được người bắt cóc là ai không?" Diệp Xu hỏi.
Phong Lễ Hòa lắc đầu: "Nhưng có một suy đoán."
"Suy đoán gì?" Diệp Xu bảo Phong Lễ Hòa đừng thừa nước đục thả câu, nói mau.
"Có người nhìn thấy, hai ngày nay Quận Vương Cao Dương xuất hiện ở ngoại thành cách kinh thành hai mươi dặm." Phong Lễ Hòa nhỏ giọng nói.
Sau khi Thái tử mắc bệnh qua đời, Hoàng đế không cân nhắc đến những người con trưởng thành của vợ cả làm người kế thừa, mà trực tiếp lập con trai nhỏ tuổi của Thái tử làm Hoàng thái tôn, con trai trưởng thứ tư Yến Vương của Hoàng đế rất không phục chuyện này. Mà Cao Dương Quận Vương Chu Cao Húc là con trai của Yến Vương, đương nhiên là làm việc cho Yến Vương. Bây giờ Hoàng thái tôn bị bắt cóc, xảy ra chuyện lớn, Chu Cao Húc đúng lúc xuất hiện ở gần nơi người tập kích xuất hiện, rất dễ khiến mọi người liên tưởng đến đây là một cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái tử.