Thế nhưng trong lòng Diệp Xu rõ ràng, chuyện này không liên quan gì đến tên Chu Cao Húc phẩm chất không tốt kia, là đại ma đầu làm. Thế nhưng nàng không biết mục đích tại sao đại ma đầu lại bỗng dưng bắt cóc Hoàng thái tôn, rốt cuộc là vì sao?
"Đây là cái gì?" Thật ra vừa rồi Phong Lễ Hòa đang nói chuyện đã để ý đến chỗ thịt khô trong chậu gốm, ánh mắt luôn vô thức nhìn sang bên đó.
Diệp Xu cười bảo hắn ta không phải khách sáo.
Phong Lễ Hòa lấy một miếng thịt nếm thử, ngạc nhiên mở to mắt, vừa ăn vừa gật đầu, khen tay nghề Diệp Xu tốt. Diệp cô nương nấu gì cũng ngon như vậy, cho nàng một nắm đất có lẽ nàng cũng làm ra được mĩ vị.
"Cho dù Diệp cô nương nấu gì, đều là thứ ngon nhất mà ta từng ăn." Phong Lễ Hòa chưa bao giờ keo kiệt khen ngợi Diệp Xu: "Sau này nếu ai cưới được ngươi, thật sự là có phúc tám đời, người khác rất hâm mộ."
Là ta, là ta, nhất định là ta, sau này ta phải hâm mộ chính mình!
Phong Lễ Hòa thầm gào thét trong lòng.
Diệp Xu được khen nên thấy rất vui, sau khi cảm ơn Phong Lễ Hòa thì bảo mọi người mau chóng chuẩn bị hành lý. Nếu giữa trưa có thể ra khỏi thành, vậy thì phải nhanh chóng, đừng chờ đến lúc phủ nha đổi ý, bọn họ sẽ phải tiếp tục ở lại nơi này.
"Lấy vải xô thoáng khí bọc cẩn thận." Diệp Xu dặn dò thuộc hạ bọc thịt bò khô cẩn thận.
Diệp Xu định trở về phòng, nàng cũng thu dọn hành lý của mình. Lúc này, một gã nam nhân đang ăn cơm trong sảnh bỗng đứng lên, đi về phía nàng, khi đi qua Diệp Xu thì thấp giọng nói với Diệp Xu rằng hẹn gặp lại ở ngõ sau.
Lại tới nữa.
Gián không vứt đi được thì phải làm sao, đương nhiên là phải giẫm chết.
Diệp Xu lập tức đi đến ngõ sau, nàng nhìn trái nhìn phải, nhưng thấy trong ngõ không có ai. Nàng đang định xoay người trở về bỗng nghe thấy một giọng nữ phía sau truyền đến.
"Đã đến rồi mà chờ một lát không được sao?" Bạch Tú Tú nhảy xuống từ bức tường sau ngõ, xuất hiện phía sau Diệp Xu, nhìn Diệp Xu bằng ánh mắt rất không có thiện cảm.
"Có chuyện gì mau nói, có rắm thì thả." Diệp Xu đoán được là nàng ta, nàng cũng khó chịu nhìn Bạch Tú Tú.
"Tính tình của ngươi càng ngày càng nóng nảy." Bạch Tú Tú cau mày, bất mãn nói.
"Ngươi không thân thiện trước, mà còn muốn ta nhiệt tình chào đón ngươi. Là đầu óc ta không bình thường, hay là đầu óc ngươi không bình thường?" Diệp Xu không sợ bị mắng này tính tình xấu, bởi vì tính cách của nguyên chủ cũng không hề tốt.
Bạch Tú Tú trừng mắt nhìn, nàng ta cắn răng chịu đựng.
"Chuyện Pháp Hoa tự đã kết thúc, bảo chủ cũng không giúp đỡ được gì, cuối cùng bí kíp kia vẫn là Thạch Thiên Cơ tự tìm được, không ai giành được."
"Ờ." Diệp Xu đã biết trước kết cục nên phản ứng rất thản nhiên.
"Bảo chủ cũng chỉ ờ một tiếng thôi sao?" Bạch Tú Tú suýt nữa bị Diệp Xu làm cho tức chết: "Nếu không phải bảo chủ chạy trốn giữa đường, không thu xếp mọi chuyện chu toàn, cuối cùng bí kíp đó sẽ đến tay chúng ta sớm hơn!"
"Nhưng cuối cùng còn phải qua cửa ải của Thạch Thiên Cơ, ta không đánh thắng được Thạch Thiên Cơ." Diệp Xu nói.
"Đánh không lại thì sao, không phải lúc trước đã bàn bạc xong chuyện này sao. Nhưng bây giờ ngươi lại đang làm gì vậy, không nghĩ cách cướp bí kíp, khiến lão Bảo chủ vui vẻ. Ngày nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến việc nấu ăn, hầu hạ thư sinh nho nhã yếu ớt đến nỗi thở gấp cũng suýt té xỉu, còn hứa hẹn tình ý với tên họ Phong kia. Bảo chủ đại nhân, đầu óc không bình thường không phải là ta mà là ngươi! Nếu bảo chủ biết ngươi bậy bạ với hai tên nam nhân này, chắc chắn sẽ phạt ngươi. Ngươi cũng phải biết rõ rằng, nếu ngươi không chịu nổi cô đơn, muốn ngủ với nam nhân, thì cũng nên tìm người như Thạch Thiên Cơ, giúp lão Bảo chủ, làm một nữ nhân hiếu kính!"
Bồi thường thịt là cuộc đối thoại mà nàng và Phong Lễ Hòa từng nói đùa.
Diệp Xu nhìn chằm chằm Bạch Tú Tú: "Ngươi giám sát ta?"