Ba tỷ muội cười đùa nói muốn chơi cùng Diệp Xu, họ nói muốn nghe nàng kể chuyện giang hồ.
Diệp Xu nghe Tống mẫu nói lần đầu, nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm, bây giờ lại nghe thấy Tống mẫu nói lần thứ hai, Diệp Xu không nhịn được, nàng hỏi.
"'Thiên Nhi' trong lời của phu nhân là chỉ?"
Tống mẫu nghe vậy thì liếc nhìn nhóm phụ nhân, rồi bật cười.
"Diệp tỷ tỷ không biết sao, tên mụ của Tam ca có một chữ 'Thiên', trưởng bối trong nhà đều gọi ca ấy như vậy." Nhị muội lớn tuổi nhất trong ba tỷ muội, Tống Thanh Dung giải thích với Diệp Xu.
Diệp Xu giật mình, bên ngoài thì bình tĩnh cười lắc đầu, tỏ vẻ không biết, trong lòng thì sóng cuộn trào mãnh liệt.
Bởi vì Diệp Xu bỗng nhớ trước đó Tống Thanh Từ từng nói với nàng một câu “người ác đều bị trời bắt'”, chẳng lẽ “Thiên” trong câu này là chỉ hắn?
Đại ma đầu rất trâu bò! “Kính ngưỡng” Diệp Xu dành cho hắn giống như nước sông cuồn cuộn không dừng.
Tống mẫu nói chuyện rất có chừng mực, hàn huyên với Diệp Xu khoảng một nén nhang, bà ấy đau lòng nàng đi lại vất vả nên thả người. Bà ấy còn bảo con dâu cả Vương thị hỗ trợ sắp xếp, dặn Diệp Xu nghỉ ngơi sớm một chút.
"Chúng ta cũng đi." Ba tỷ muội Tống Thanh Dung vui vẻ theo sát đại tẩu của mình.
Vương thị mới hơn hai mươi, dung mạo đoan trang, nhìn người hiền lành. Nàng ấy cười lôi kéo Diệp Xu, mắt sáng lên, nháy mắt với Tống Thanh Dung phía sau, Tống Thanh Dung lập tức cười chạy đến khoác tay Diệp Xu.
Diệp Xu được hai người này 'đỡ' một trái một phải, nàng được yêu thương quá đâm lo sợ.
Vương thị dẫn Diệp Xu đi qua một con đường, nàng ấy dẫn Diệp Xu đến viện tên là 'Chiết Mai Hiên'. Viện không to, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, bên trong được sắp xếp không nghiêm túc trang trọng như các Hầu phủ khác, vừa vào cửa chính là đường đá vụn, có hồ sen nhỏ, núi giả, còn có rất nhiều cá chép đỏ bơi tới bơi lui trong ao nhỏ rộng hơn một trượng.
Chính phòng ở phía tây, hậu viện ngay gần hoa viên của Hầu phủ, cột chạm trổ, cây cỏ xanh tươi, giống như một bức họa.
Vương thị dẫn Diệp Xu vào nhà rồi mở cửa sổ ra.
Phía sau cửa sổ cũng là một phong cảnh khác, các loại cỏ cây quý hiếm, còn có hoa lan đang nở rộ, nhìn vô cùng nhộn nhịp.
Vương thị cười hỏi Diệp Xu cảm thấy nơi này thế nào: "Nếu cảm thấy không thích, chúng ta có thể chọn viện khác, Diệp cô nương không cần khách sáo."
"Rất tốt, ta còn chưa từng ở viện nhỏ nào xinh đẹp như vậy." Diệp Xu rất thích nơi này, nếu để nàng ở nơi này cả đời, nàng cũng nguyện ý.
Trang Phi cũng rất thích nơi này, nhưng không quên nhìn xung quanh để tìm hiểu địa hình.
Ba tỷ muội Tống Thanh Dung đứng bên cạnh Vương thị, im lặng cười nhìn. Chờ Vương thị dặn dò xong, Vương thị rời đi, ba nàng ấy bắt đầu hoạt bát, lập tức tiến đến trước mặt Diệp Xu, cầu xin Diệp Xu kể chuyện giang hồ cho các nàng ấy nghe.
Diệp Xu cười hỏi các nàng ấy muốn nghe chuyện gì.
"Bây giờ trên giang hồ, ai lợi hại nhất, ai có võ công hàng đầu." Tam muội Tống Thanh Liên vội hỏi.
"Chắc là cung chủ Thăng Dương Cung." Diệp Xu suy nghĩ.
"Ai là người thần bí, đáng sợ nhất?" Tứ muội Tống Thanh Mông ngẩng khuôn mặt búp bê của mình lên, vội hỏi Diệp Xu.
"Có lẽ cũng là cung chủ Thăng Dương Cung." Diệp Xu bắt đầu nghi ngờ mấy tiểu nha đầu này có ý đồ khác.
"Vô nghĩa, nếu hắn có võ công hàng đầu, đương nhiên là đáng sợ nhất." Tống Thanh Dung vỗ đầu Tống Thanh Mông, mắng nàng ngốc.
Tống Thanh Mông không vui bĩu môi, che đầu hừ một tiếng: "Diệp tỷ tỷ cũng không thấy ta ngốc, tỷ lại nói ta."
"Người ta là khách, không biết xấu hổ hay sao mà nói muội ngốc." Tống Thanh Dung không muốn muội muội ồn ào, tự mình hỏi Diệp Xu: "Vậy rốt cuộc cung chủ Thăng Dương Cung là người như thế nào mà lợi hại như vậy?"
Diệp Xu: "..." Hình như các ngươi rõ chuyện này hơn ta!
Diệp Xu suy nghĩ nên trả lời như thế nào, nhận ra ba tỷ muội đều tha thiết nhìn nàng, dường như các nàng ấy đều rất để ý câu trả lời của nàng.