"Ta chưa gặp hắn, sao biết được hắn là người như thế nào." Diệp Xu cười ha ha, nói: "Thế nhưng ta đoán, có lẽ hắn là một người đáng thương."
"Tại sao?" Ba tỷ muội đồng thời hỏi, có lẽ câu trả lời của Diệp Xu vượt ngoài sức tưởng tượng của các nàng ấy, vậy nên ba người họ nhìn nàng càng nghiêm túc hơn.
"Có lẽ đứng chỗ cao nên cô đơn."
Diệp Xu nói xong, nàng bảo Trang Phi lấy thịt trâu khô ra cho ba tỷ muội nếm thử, để lấp kín miệng mấy tiểu nha đầu này!
Ba tỷ muội nhanh chóng bị đồ ăn hấp dẫn, ngược lại cũng không giả bộ, mỗi người cầm một miếng nếm thử, ăn rất vui vẻ, ai cũng cười tủm tỉm khen Diệp Xu lợi hại. Hơn nữa ai cũng chỉ lo ăn, cũng không hỏi nhiều nữa.
Lúc này, Vương thị phái người đến gọi ba tỷ muội đi, không cho các nàng ấy làm ồn Diệp Xu, làm phiền nàng nghỉ ngơi.
Đám người Tống Thanh Dung không dám không nghe theo, lập tức cáo từ.
"Chờ Diệp tỷ tỷ nghỉ ngơi khỏe lại, chúng ta lại đến."
Ba tỷ muội dứt lời rồi nắm tay nhau rời đi.
Trang Phi nhìn những người đó rời đi thì bẩm báo tình hình của các thuộc hạ khác với Diệp Xu: "Bọn họ đều ở viện phía trước, hậu viện chỉ có nữ nhân ở."
"Đây là Hầu phủ, đương nhiên phải vậy."
Diệp Xu thán phục diễn xuất của những người này rất tốt, vừa rồi suýt nữa nàng dao động bởi tình hình này, suýt nữa tin đại ma đầu công tử nhà quyền quý.
Nhưng thế nào đi chăng nữa giả vẫn là giả, diễn giống nhưng sẽ có sơ hở, không thể thành thật được.
Thứ nhất, các thế hệ cung chủ trước đó của Thăng Dương Cung đều được bình chọn, phải trải qua chọn lọc cực kỳ hà khắc. Vốn không có lão gia nhà quyền thế nào sẽ đưa con cái vào nơi như địa ngục này, để con mình nhỏ tuổi nhưng đã phải trải qua chín ngàn chín trăm chín mươi chín lần đảo thải, mới đạt được vị trí chưởng môn của tà phái.
Thứ hai là, Tống mẫu và tỷ muội Tống Thanh Dung đều biểu hiện rất thật, đều đối xử với nàng cực kỳ tốt. Lòng người vốn khác nhau, huống chi đây là nơi hầu môn thâm sâu. Tự cho mình là cao quý, nhìn người bằng địa vị, tâm tư khác nhau mới là thái độ bình thường nên có.
Mặc dù là một nữ tử bình thường, bỗng được công tử nhà quyền quý dẫn về nhà, chắc chắn sẽ bị các loại khinh miệt, chê trách, lại càng không nói đến yêu nữ ác danh giang hồ như nàng.
Mà bây giờ những người trong An Ninh hầu phủ lại không hẹn mà coi thường điều đó, họ không hề nghi ngờ, chứng tỏ bọn họ đều nhận một lệnh- Diễn trò.
Đây chính là nhân vật cấp đại boss, chơi phải đủ lớn, dù sao kiểu chơi đùa này, Diệp Xu không dám nghĩ đến.
Thế nhưng đại ma đầu chơi lớn như vậy, không sợ bị lộ, hầu phủ không phải gia đình bình thường nên tùy tiện tìm một chỗ ở nơi hẻo lánh ít người chú ý. Phủ đệ khổng lồ như vậy cũng không phải xây trong một ngày, đứng sừng sững ở trung tâm Dương Châu, chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý. Mọi người đều biết, chắc chắn phía bên quan phủ cũng sẽ treo biển.
Nếu cái này cũng có thể làm giả được, vậy quả thật đại ma đầu rất nhiều mánh khóe, có ba đầu sáu tay.
Diệp Xu cực kỳ tò mò đại ma đầu làm ra được chuyện này như thế nào. Dù sao cũng nhàn rỗi, nghịch vài trò thỏa mãn lòng hiếu kỳ cũng không sao.
Sau khi Trang Phi xem xét hoàn cảnh trong ngoài tiểu viện này xong thì rất hài lòng với nơi này, nàng ấy cũng thẳng thắn khen ngợi hầu môn này khí thế. Lăng Vân Bảo cũng có tiền, nhưng bố trí phòng và phong cảnh lâm viên đều thua xa nơi này. Nơi đây chỗ nào cũng lộ ra vẻ tinh xảo, lịch sử tao nhã, khiến người ta thoải mái, Lăng Vân Bảo so với nơi này thì thô tục không thôi, miễn cưỡng chỉ có thể xem như là chỗ để ngủ.
"Không ngờ Tống công tử lại xuất thân từ hầu phủ, hắn biết giấu diếm thật đó, không hề nói cho chúng ta biết. Thật ra ở chung với người nhà hắn tốt hơn là ở chung với hắn, mọi người đều rất tốt, không trầm mặc ít nói giống như hắn, khó nói chuyện cùng, tên Triệu Lăng kia cũng vậy!"