Khối đá này tuy rằng nặng một chút, nhưng nàng có nhiều thuộc hạ mạnh mẽ như vậy, không phải là chuyện trở ngại gì.
Bây giờ nàng phết dầu lên khối đá này, rồi đặt bánh bao và chân giò hun khói lên trên để nướng, chờ đến khi da khô vàng, thì rải chút hạt mè lên, rồi chấm dấm hương ăn, da bên ngoài giòn như cơm cháy, sau khi chân giò hun khói được đun nóng, còn tản ra một mùi thịt thơm nồng, ăn càng thêm ngon.
Diệp Xu cố ý gắp một cái bánh bao da giòn, một cái cánh gà, bỏ vào một cái đĩa, đưa đến trước mặt Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ đang uống cháo rau dưa thịt nạc do Diệp Xu nấu, hắn nhìn thấy đồ vật mà Diệp Xu đưa tới trước mặt hắn, lập tức nói lời cảm tạ.
"Ngươi có thể ăn không?" Diệp Xu hỏi.
Tống Thanh Từ gắp cánh gà đến bên miệng cắn thử một ngụm trước, sau đó hắn đặt xuống, rồi cắn một ngụm bánh bao, mới gật đầu với Diệp Xu. Nhưng mà bánh bao này hắn chỉ ăn được một nửa, còn lại cứ để Triệu Lăng xử lý.
Sau khi ăn xong cơm trưa, mọi người nghĩ ngơi gần một canh giờ, thấy Diệp Xu không có ý tiếp tục lên đường, mới cảm thấy kỳ lạ. Mọi người đều đã ngủ no, mấy nam nhân thì ngồi vây quanh bên nhau, suy nghĩ nên chơi trò gì. Diệp Xu ngồi một mình dưới tàng cây, nhặt cỏ đuôi chó rồi gấp thành mấy món đồ vật để giết thời gian.
Ban đầu Tống Thanh Từ ngồi ngay ngắn ở trên chiếu, lặng im, đợi đến khi hắn đọc xong quyển sách trên tay, thấy Diệp Xu vẫn còn ở bên kia gấp đồ vật, hắn cười đi qua.
"Đây là cái gì?" Tống Thanh Từ nhìn mấy món đồ chơi màu xanh lục trên đầu gối của Diệp Xu.
"Ngựa, con thỏ, con khỉ, sâu…" Diệp Xu giới thiệu từng thứ.
Tống Thanh Từ cầm lấy một món có hình tròn, hỏi Diệp Xu: "Cái này chẳng lẽ là nhẫn?"
"Đúng vậy đấy." Diệp Xu cười để Tống Thanh Từ mang thử xem.
Tống Thanh Từ dựa vào kích cỡ của chiếc nhẫn, rồi đeo lên ngón áp út của bản thân, sau đó đưa bàn tay đeo nhẫn đến trước mặt Diệp Xu hỏi nàng, hắn đeo có đẹp không.
Diệp Xu ngẩn ra, không ngờ đại ma đầu lại có một mặt trẻ con như vậy, nàng không nhịn được mà cười ha ha nói: "Màu sắc chiếc nhẫn này là màu ngọc bích, tỉ lệ lại đều như vậy, ta thấy đây chính là vật báu vô giá."
"Đương nhiên là vật báu vô giá, cô nương muốn mua cũng không thể mua được, tại hạ không bán." Tống Thanh Từ phối hợp nói.
Diệp Xu lại cười, nàng vui tươi hớn hở lấy mấy cây cỏ đuôi chó, lập tức bện thành một cái nhẫn còn lớn hơn đeo lên tay của nàng, khoe với Tống Thanh Từ: “Ngại quá, cái của ta còn lớn hơn cái của công tử, càng đáng giá hơn, ta không thèm cái của ngươi đâu.”
Dưới đáy mắt của Tống Thanh Từ hiện lên rất nhiều ý cười, hắn chuyển tầm mắt quét nhìn đám thuộc hạ đang nghỉ ngơi của nàng, ánh mắt hắn lạnh nhạt dần.
Lại qua hai canh giờ, trời bắt đầu đen dần, mọi người đành dừng lại ở nơi này.
Đáng ra chỉ cần cưỡi ngựa thêm một canh giờ nữa, là có thể đến Lăng Vân Bảo, hiện tại lại ở dừng chân ở ven đường lâu như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Bọn họ lại đi hỏi ý của cô nương nhà họ, vẫn nhận mệnh lệnh muốn ở tại chỗ nghỉ ngơi của nàng. Trong lòng các tùy tùng tuy còn nghi hoặc, nhưng vẫn tiếp tục nghe lệnh.
“Trong đám thuộc hạ của ngươi có phải thiếu một người hay không?” Tống Thanh Từ đột nhiên hỏi Diệp Xu.
Sau khi Diệp Xu nghe thấy lời này, thì nàng phóng tầm mắt về phía đám thuộc hạ rồi đếm thử một lần, sau đó nàng không có gì bất ngờ mà trả lời: “Đúng là thiếu một người.”
Đương nhiên Tống Thanh Từ sẽ không phá hỏng kế hoạch của Diệp Xu, nên hắn không nói toạc ra, tiếp tục thưởng thức đồ vật Diệp Xu bện ra, thuận tiện liếc mắt chiếc nhẫn bằng cỏ đuôi chó trên tay của hắn.
Ở một đầu đường khác đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.
Mọi người duỗi cổ tò mò nhìn, vậy mà thấy Trang Phi đang cưỡi tuấn mã tiêu sái chạy đến.