Sau khi Trang Phi xuống ngựa, lập tức đưa đến trước mặt Diệp Xu một cái lệnh bài: “Ở giữa đường thuộc hạ chặn được một gian tế, hắn ta muốn chạy trốn để đi báo tin.”
Diệp Xu tiếp nhận cái lệnh bài, liếc mắt một cái thì nhận ra nó đến từ Bách Hiểu Đường.
Lúc ở khách điếm Lư Châu, Bạch Tú Tú đã tới tìm nàng, lúc nhắc đến “bồi thường thịt”, Diệp Xu ý thức được bên người nàng chắc chắn có mật thám. Chỉ là nàng để Trang Phi đi tra, đối phương lại che giấu quá sâu, tra không ra kết quả gì, Diệp Xu mới nghĩ đến chiêu “dẫn xà xuất động” này.
Bạch Tú Tú vẫn luôn sốt ruột thúc giục nàng trở về Lăng Vân Bảo.
Diệp Xu cố tình ở địa phương có khoảng cách không xa Lăng Vân Bảo thì dừng lại, ở tại chỗ không quay về. Tên gian tế này chắc chắn sẽ cảm thấy việc này hơi khác thường, sẽ nóng lòng hy vội vàng truyền tin. Diệp Xu phải chờ đến khi tên này không kiên nhẫn được mà hành động, lúc đó tên này sẽ đi qua con đường chỗ Trang Phi, để nàng ấy chặn lại người này rồi bắt về.
Trang Phi trói gô tên gian tế này lại, rồi đặt trên lưng ngựa.
Ngay sau đó, Diệp Xu dẫn mọi người chạy thẳng về Lăng Vân Bảo, lúc cả đám người đến nơi, thì lúc này đã là đêm khuya.
Diệp Hổ nghe nói “nữ nhi bảo bối” của lão ta mang về một thư sinh, còn trói một thuộc hạ trở về, vốn lão ta đang tức giận giờ càng thêm tức giận hơn, lập tức sai người gọi Diệp Xu tới gặp.
Sau khi Diệp Xu nhận lệnh, dẫn theo Tống Thanh Từ đến.
Chính điện của Lăng Vân Bảo có nhiều lớp hành lang, đình viện rộng lớn, những chiếc ghế lục giác màu vàng lê và những chiếc bàn hương có chân cao được sắp xếp ngay ngắn hai bên, ở bức tường trung tâm chính điện treo một bức họa mãnh hổ rời núi. Nội đường có mười hai cây trụ màu đen, khiến trong phòng rất rộng rãi.
Đồ bài trí trang trí lại rất ít ỏi, nhưng mấy thứ được bày ra đều rất sang quý. Có thể nhận thấy chủ nhân nơi này thật ra không thiếu tiền, chỉ là không thích những thứ xa hoa lòe loẹt.
Sau khi Diệp Xu dẫn theo Tống Thanh Từ vào tiền đường, thì thấy bóng dáng một người nam nhân đang đứng thẳng, ăn mặc áo gấm hoa văn cánh dơi, chắp tay sau lưng đứng trước bức họa mãnh hổ rời núi.
Chỉ có một cây trâm cài tóc bằng gỗ đàn hương đơn giản. Diệp Xu còn chú ý đến trên tay của lão ta có nhiều vết chai mỏng, có thể nhận ra đây là người không chỉ luyện một loại binh khí.
"Ai bảo con dẫn hắn vào đây?" Một tiếng quát mắng chấn động vang lên, tại một nơi trống trải như vậy, nghe rất khiếp người.
Sau khi Diệp Xu lặng im trong ba giây, nàng thấy Diệp Hổ vẫn bảo trì trạng thái đứng thẳng tại chỗ.
Lão ta cũng không có ý định động thủ với nàng, nàng hiểu lão ta vẫn còn có thức tự chủ, hẳn là không tùy tiện động thủ với nàng. Diệp Xu mới xoay người thương lượng với Tống Thanh Từ, nhỏ giọng mời hắn ra bên ngoài chờ trước, lát sau sẽ dẫn hắn vào.
Đôi mắt Tống Thanh Từ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Diệp Hổ, rồi gật đầu với Diệp Xu, xoay người rời khỏi đây.
Tống Thanh Từ vừa mới đi, hai gã người hầu vốn đợi mệnh lệnh trong nội đường cũng lập tức đi theo ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Đại đường trống rỗng, giờ chỉ còn hai người Diệp Xu và Diệp Hổ.
"Cha." Diệp Xu còn chưa có năng lực chống lại toàn bộ Lăng Vân Bảo, đương nhiên phải duy trì nhân thiết hiện tại, tiếp tục nhận tặc làm cha: "Người đừng tức giận, hết thảy đều có thể giải thích."
"Giải thích?" Sau tiếng cười nhạo lạnh băng, tiếp theo đó là một luồng uy áp không tiếng động xuất hiện, tầng tầng quấn quanh thân thể người khác, khiến máu của họ cơ hồ đọng lại. Loại cảm giác này, lúc trước Diệp Xu từng thấy trên người đại ma đầu.
Nhưng so với sự nội kiểm của đại ma đầu, thì Diệp Hổ lại trương dương hơn nhiều.
Diệp Xu có thể cảm nhận rõ ràng nội lực cường đại trên người Diệp Hổ, điều này chứng minh lão ta đang ở bên trong cơn phẫn nộ cực lớn, có thể tùy lúc tấn công nàng .