Diệp Xu âm thầm xác định khoảng cách giữa bản thân và cánh cửa rất gần, tâm tình nàng mới bình tĩnh lại, nàng nhất định phải khiến cho chính mình bảo trì sự bình tĩnh.
"Sở dĩ nữ nhi sai người giết Tam Chu tỷ, vì bà ta là gian tế của Yến Vương phủ."
Tin tức này nàng không có tiết lộ cho Bạch Tú Tú, việc này ngoại trừ nàng và Trang Phi ra thì không ai biết. Trước đây khi nàng và Bạch Tú Tú kết thù, Bạch Tú Tú hận không thể ngay tại chỗ giết nàng. Nên chắc chắn ở trước mặt Diệp Hổ, Bạch Tú Tú hung hăng tố cáo nàng một phen, khó tránh khỏi nàng ta nói điêu nói vậy, phóng đại những sai lầm của nàng. Vạn sự khởi đầu nan, trước chuyện này Diệp Xu đều chứng minh bản thân vô tội, khiến Diệp Hổ hiểu rằng nàng không phải tùy hứng làm vậy, có thể bình tĩnh nghe hết lời giải thích của nàng, như vậy thì những chuyện khác có thể ổn được.
Sau một trận im lặng, Diệp Xu cảm nhận được cơ thể của nàng có thể động. Lúc này nàng muốn ngước mắt lên nhìn một cái, muốn biết Diệp Hổ lớn lên có dáng vẻ gì.
Mỗi ngày đều nghe thấy người bên cạnh kêu "lão Bảo chủ" này, "lão Bảo chủ" nọ, Diệp Xu nghe mà tự tưởng tượng bề ngoài của Diệp Hổ, chắc là một người có một đầu tóc bạc, để râu quai nón, đầy mặt dữ tợn hung ác.
Nhưng trên thực tế, trong sách mô tả vẻ ngoài của Diệp Hổ không xấu. Lão ta từng là mỹ nam đệ nhất phái Hoa Sơn, năm đó ở giang hồ không biết đã mê đảo bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Sư muỗi Liễu Yên Yên của Diệp Hổ cũng là như thế, cho nên lúc đó xuất hiện một người có điều kiện tốt hơn như Chí Viễn chưởng môn Nhị Đại Lục, nàng ta còn không thèm động tâm, tình nguyện lựa chọn ở bên cạnh Diệp Hổ. Chỉ là đến cuối cùng, tình yêu tốt đẹp vẫn không thể thắng nổi hiện thực.
Nhưng đó là chuyện của hai mươi năm về trước, đã qua thời gian dài như vậy, dù là mỹ nam xinh đẹp cỡ nào cũng không thể chống lại sự tàn phá của thời gian, đợi đến cỏ non thành cỏ già, sắc đẹp chẳng biết đi về đâu. Huống hồ tướng từ tâm sinh, mấy năm nay Diệp Hổ chôn sâu thù hận ở trong lòng, âm ngoan tàn lệ, sự hận thù che mờ tầm mắt, lão ta vì báo thù mà không tiếc lợi dụng tất cả những người bên cạnh, loại người như vậy càng lâu dài càng xấu. Khi Diệp Xu xoay người, một gương mặt trưởng thành anh tuấn xuất hiện trước mặt Diệp Xu, Diệp Xu lập tức thu hồi những suy nghĩ trong lòng.
Trên gương mặt người nam nhân này không có một vết nhăn nào, chỉ có sự trưởng thành, tóc đen như mực, dung nhân tuấn lãng, nhưng hai mắt hung ác nham hiểm, nhìn là biết đây là người không dễ chọc.
Cái gọi là "người tốt thường mệnh ngắn tai họa lưu ngàn năm" chính là nói về con người Diệp Hổ. Thật ra Diệp Hổ chỉ khoảng tầm ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi đúng là phải chờ mấy năm nữa mới có thể hoàn toàn xấu xí.
“Con nói Tam Chu tỷ là người của Yến Vương phủ, có chứng cứ không?” Diệp Hổ vén áo choàng lên, tùy ý ngồi xuống ghế, lão ta nâng tầm mắt lên, liếc nhìn Diệp Xu, trong ánh mắt vẫn mang theo sự lạnh lùng tàn nhẫn như cũ.
“Có.”
Diệp Xu đưa một tờ giấy cho Diệp Hổ.
“Đây là một tờ giấy chưa kịp đốt mà Trang Phi đã lục soát được trên người bà ta. Chính miệng Chu Cao Hi đã thừa nhận với con, tờ giấy này đúng là hắn ta đã viết cho Chu Tam tỷ. Chu Tam tỷ đã cố ý thông chi cho Chu Cao Hi biết là con đang ở Pháp Hoa Tự, mà lúc đó bà ta đang khuyên ta đi quyến rũ Thạch Thiên Cơ."
Những phỏng đoán còn lại không cần nàng phải nói rõ, Diệp Hổ khẳng định đã nghĩ đến.
Sau khi Diệp Hổ liếc mắt một cái xác nhận nội dung tờ giấy không phải giả, thì lão ta cười lạnh nắm chặt tờ giấy trong tay.
"Hừ, Yến Vương à."
"Nữ nhi cảm thấy, từ trong xương cốt của người đã xem thường chúng ta, dù có miễn cưỡng kết quan hệ thông gia, thì coi thường vẫn là coi thường, cũng không được cái gì."