“Thám tử mất tích ở Pháp Hoa Tự kia, con hoàn toàn không biết chuyện này, con đoán có thể là do Thạch Thiên Cơ làm. Thuyết thư có ba bái, là ngẫu nhiên gặp phải, bọn họ chết không liên quan đến con, chuyện này có rất nhiều người có thể chứng minh. Cá nhân con suy đoán, cái chết của bốn người này, có quan hệ đến Thăng Dương Cung. Có lẽ do bọn họ phát tán tin tức, khiến Thăng Dương Cung cảm thấy phiền phức.”
Diệp Xu giải thích xong, nàng thấy sắc mặt Diệp Hộ vẫn còn bình tĩnh, mới an tâm thoải mái tiếp tục nói.
“Bạch Tú Tú là đường chủ của Bách Hiểu Đường, nhưng lại không tra xét rõ ràng chuyện này, càng không kịp thời phát hiện thân phận mật thám của Chu Tam tỷ, thậm chí nàng ta và Chu Tam tỷ, mấy lần lấy cớ là mệnh lệnh của cha để áp chế con đi câu dẫn Thạch Thiên Cơ. Nhưng con không tin sau khi cha biết sự thật sau lưng, lại muốn con đi chịu chết. Từ đầu đến cuối, các nàng hoàn toàn không nghe lời giải thích của con, con đương nhiên sẽ tức giận, càng tức các nàng không chịu trách nhiệm điều tra cho rõ, lừa bịp cha. Nữ nhi không rõ, các nàng vì sao lại ngỗ nghịch với con như vậy? Con là con gái thân sinh cốt nhục của cha mà, các nàng muốn hại chết ta, có thể chiếm được chỗ tốt gì ở chỗ cha chứ? Nữ nhi thừa nhận bản thân không nhịn được, dưới sự tức giận, mới trói gian thế mà Bạch Tú Tú sắp xếp bên người con mang về đây!”
Sau khi Diệp Xu giải thích xong chuyện này, thì thành thật quỳ xuống đất thỉnh tội. Nếu nàng có chỗ nào không đúng, thỉnh Diệp Hổ trách phạt nàng.
Diệp Xu quỳ trong chốc lát, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống đất. Diễn cảnh khóc này được luyện ở chỗ đại ma đầu. Nên nước mắt nói đến là đến, rất dễ dàng, thậm chí nàng không cần nghĩ đến chuyện bi thương để ấp ủ cảm xúc.
Sau một trận an tĩnh quỷ dị diễn ra, Diệp Xu mới cảm nhận được cái nhìn chăm chú khiến da đầu tê dại của Diệp Hổ, rốt cuộc rời khỏi trên đầu sọ não của nàng.
Tiếp sau đó, tiếng bước chân đến gần, một đôi bàn tay đầy vết chai mong duỗi đến trước mặt Diệp Xu.
“Cha chỉ muốn hỏi rõ chuyện này thôi, không có ý tứ trách phạt con.” Thanh âm dịu dàng của Diệp Hổ vang lên, lão ta thấy Diệp Xu vẫn rầu rĩ quỳ dưới đất không hé răng, mới cười khẽ một tiếng: “Sao lại còn tức giận? Dù con có phạm chuyện sai lớn nào, có cha ở đây, con sẽ chỉ là minh châu bảo bối mà ta yêu thương trong lòng bàn tay. Có người cha nào không yêu cốt nhục của bản thân chứ. Ngày thường cha nghiêm khắc với con một chút, chủ yếu là vì tốt cho con thôi, hy vọng con sớm ngày thành tài, một mình có thể đảm đương một phía, có thể chưởng quản Lăng Vân Bảo.”
Miệng lưỡi nam nhân, đúng là ma quỷ gạt người.
Trong lòng Diệp Xu hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Diệp Hổ, mới duỗi tay đặt tay nàng lên bàn tay Diệp Hổ, nhờ lão ta kéo bản thân nàng đứng dậy.
“Người con mang đến cho ta, sẽ khảo sát, nhưng nếu người con mang đến không lợi hại như lời con nói.” Diệp Hổ lạnh băng liếc mắt nhìn Diệp Xu: “Cha không có tâm tình tống hắn về nhà, vừa lúc hậu hoa viên đang trồng hoa lan mà con thích, ngay tại đó chôn sống hắn, để nuôi mập hoa lan của con, con thấy thế nào?”
“Được!”
Diệp Xu trả lời nhanh gọn dứt khoát.
Diệp Hổ mấy lần phải nhìn kỹ Diệp Xu, đều không phát hiện chút sơ hở nào trên mặt Diệp Xu.
Ngay sau đó Diệp Hổ lần nữa suy xét đến lời nói của Diệp Xu lúc trước có quan hệ đến sai lầm của Bạch Tú Tú.
Ở phương diện tra xét tin tức và làm việc của Bạch Tú Tú, từ trước đến nay đều rất sạch sẽ lưu loát, khiến lão ta bớt lo. Nhưng lần này, nàng ta đã vài lần sơ suất, đầu tiên là phán đoán không đúng, khiến phán đoán của lão ta cũng sai lầm, suýt nữa mất luôn “nữ nhi” mà lão ta phải tỉ mỉ bồi dưỡng mười tám năm.