Mà nay lại dùng ngôn từ khoa trương, chửi bới Diệp Xu thông đồng với tên công tử họ Tống này, thậm chí còn nói nàng bị tình cảm mê đảo tâm hồn, đến mức đánh mất lý trí. Nhưng nay lão ta nhìn tình trạng của Diệp Xu, đầu óc nàng minh mẫn, nói chuyện trật tự rõ ràng, còn không lo lắng về tính mạng của tên thư sinh kia, thoạt nhìn nàng chỉ công xử theo phép công, chỉ là vì lợi dụng tên thư sinh này thôi.
Nhưng mà sự tình không có gì là tuyệt đối, cũng có khả năng nàng sớm chuẩn bị trước, cố ý để ứng phó lão ta.
Diệp Hổ quyết định, sẽ khảo nghiệm Diệp Xu một lần nữa.
“Nếu con đã trở lại, thì nghỉ ngơi ở đây mấy ngày đi, muốn chơi thế nào thì chơi, muốn làm cái gì thì làm, cha sẽ không câu thúc con.” Diệp Hổ cưng chìu cười, còn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Diệp Xu, đuổi nàng đi chơi.
Trong lòng Diệp Xu lại cười ha ha tìm tới mười tám đời tổ tông Diệp Xu một lần nữa, dám xem nàng là tiểu hài tử ba tuổi mà dỗ sao?
Tiểu hài tử ba tuổi Diệp Xu đơn thuần cười hì hì, hành lễ với Diệp Hổ, rồi vui vẻ rời đi.
Sau khi ra cửa, nụ cười trên mặt Diệp Xu lập tức thu hồi, nàng đi đến trước mặt Tống Thanh Từ. Sau khi Tống Thanh Từ nhìn thấy Diệp Xu đi từ nội đường ra, thì nhàn nhạt mỉm cười với nàng.
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Xu muốn dẫn Tống Thanh Từ rời đi.
Lúc này một gã sai vặt đột nhiên chạy tới, rồi hành lễ với Tống Thanh Từ, truyền lời mời Tống Thanh Từ vào trong.
Diệp Xu ra vẻ khẩn trương nhìn Tống Thanh Từ: “Ta đi với ngươi.”
“Lão bảo chủ chỉ Tống công tử.” Gã sai vặt cường điệu nói.
Tống Thanh Từ cho Diệp Xu một ánh mắt yên tâm, rồi từ từ bước vào chính đường, cánh cửa chính đường lập tức đóng lại. Diệp Xu muốn ở trong viện chờ, gã sai vặt lại mời Diệp Xu trở về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Xu hiểu chuyện này chắc chắn là do Diệp Hổ cố ý, việc này cũng không sao, dù sao nàng cũng không tin Tống Thanh Từ có thể bị Diệp Hổ đùa chết. Diệp Xu an tâm thoải mái trở về phòng của nàng, sau đó phân phó Trang Phi tìm một căn phòng có hoàn cảnh tốt để sắp xếp cho Tống Thanh Từ.
“Cô nương không lo lắng Tống công tử bên kia xảy ra chuyện gì sao?” Sau khi Trang Phi biết cô nương nhà mình thích Tống công tử, thì nàng ta không thể không lo lắng an nguy của Tống Thanh Từ ở bên kia được. Tuy rằng nàng ta không xem trọng Tống thư sinh, nhưng nếu hắn là người cô nương nhà mình yêu thích, vậy thì nàng ta phải miễn cưỡng bận tâm hắn một chút.
Tính tình lão Bảo chủ ai cũng biết, hơn nữa ở giữa còn có sự xúi giục của Bạch Tú Tú, Trang Phi thật sự lo lắng lão Bảo chủ không tha cho Tống thư sinh. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Trang Phi luôn ngăn cản, cảm thấy cô nương nhà mình và Tống thư sinh không thích hợp. Nàng ta vẫn luôn sợ cảnh tượng hôm nay xuất hiện, mặc kệ Tống thư sinh yếu đuối như thế nào, nhưng hắn là người không xấu, nếu bởi vì vậy mà mất mạng, thật sự khiến người khó chịu.
“Ta tin tưởng hắn sẽ không có việc gì.” Diệp Xu nói rất nhỏ, âm lượng chỉ đủ cho Trang Phi có thể nghe được.
Nhưng mà lúc Diệp Xu vừa dứt lời, thuộc hạ mà Trang Phi tống cổ đi hỏi thăm vội vàng chạy tới, nhanh chóng nới cho Diệp Xu và Trang Phi biết: “Lão bảo chủ muốn giết Tống công tử! Đã hạ lệnh, muốn kéo người vào hậu viện để chôn sống!”
“Cái gì!” Trang Phi sợ tới mức lập tức chụp bàn đứng dậy, nàng ta định chạy ra bên ngoài, nhưng lại không biết nên đi hướng nào. Nơi này chính là Lăng Vân Bảo, tất cả đều dưới quyền khống chế của lão Bảo chủ, không ai có thể làm trái mệnh lệnh của lão ta.
Trang Phi quay đầu lại nhìn về phía cô nương nhà mình, nàng ấy biết cô nương có nhiều chủ ý, muốn biết hiện tại nàng có biện pháp nào không.