Nhưng Trang Phi lại thấy cô nương nhà mình vẫn đang bình tĩnh bưng chén trà trên bàn lên, dùng nắp trà khảy lá trà trôi nổi trong chén, bình tĩnh nói một câu: “Giết thì giết đi, có thể làm gì bây giờ, ai bảo hắn vô dụng, không nhận được sự tán thành của phụ thân.”
Trang Phi sợ ngây người, ngơ ngác nhìn Diệp Xu, không thể tin được những lời này lại từ trong miệng cô nương nhà mình mà ra.
Gã sai vặt truyền lời thấy thế, cũng sững sờ đứng chết trân tại chỗ.
Trang Phi gần như muốn bổ nhào đến trước mặt Diệp Xu: “Nhưng—”
“Cũng không phải do ta ép buộc hắn tới đây, chính hắn tự nguyện tới.” Diệp Xu vứt ra một câu để trốn tránh trách nhiệm về chuyện này, rất vô tình lạnh nhạt.
Tùy tùng bình tĩnh lại, yên lặng nhận lời, ngay sau đó rời đi.
Trang Phi nửa hé miệng, nhìn cô nương nhà mình, lúc này nàng ấy đã không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn đạt cảm giác lúc này.
“Ngươi cảm thấy ta cầm thú sao?” Diệp Xu đặt chén trà xuống, hỏi Trang Phi.
Trang Phi trái với lương tâm mà lắc đầu.
Nhưng khi nghĩ đến chủ tớ Tống Thanh Từ và Triệu Lăng sắp hóa thành bãi máu loãng, trở thành phân bón để trồng hoa, Trang Phi vẫn không nhịn được trong lòng âm thầm cảm thấy cô nương nhà mình quá độc ác.
Trang Phi sao có thể quên, đây mới là bộ dáng thật sự của cô nương nhà mình. Lúc trước cô nương cũng như vậy, nàng ấy nên sớm biết. Chỉ là mấy ngày nay Trang Phi ở chung với cô nương, ăn cơm nàng làm, nhìn nàng nói nói cười cười, vậy mà nàng ấy lại coi cô nương nhà mình trở thành một nữ hài nhi thật sự. Nàng vốn không phải là người như thế, nàng là nữ nhi của lão Bảo chủ, đương nhiên sẽ càng ngày càng giống lão Bảo chủ, làm việc sẽ càng hung ác tàn nhẫn.
“Ta cảm thấy ta càng ngày càng giống cầm thú rồi.”
Diệp Xu lấy dĩa đậu phông trên bàn kéo đến trước mặt bản thân, lột từng viên ra, sau đó đặt từng viên đậu phộng vào dĩa bên cạnh.
Tiếng lột xác đậu phộng vang lên trong phòng, trong phòng chỉ có tiếng động này, vào tai người nghe khiến họ xuất hiện sự nôn nóng khó chịu trong lòng, rồi lại cố gắng chịu đựng để bình tĩnh lại.
Khi Diệp Xu sắp lột xong mớ đậu phộng, thì gã sai vặt lúc nãy vội vàng chạy tới quỳ xuống bồi tội, thông báo rằng bản thân hắn đã truyền sai thông tin.
Lúc Trang Phi còn đang đắm chìm trong sự bi thương khi mất đi thư sinh, thì nghe thấy lời này, mới vội vàng hỏi gã ta là có chuyện gì.
“Do tiểu nhân tai điếc, nghe lầm! Lúc nãy tiểu nhân nghe đứt quãng, lão Bảo chủ chỉ nói “sát” mà cho rằng là muốn giết Tống thư sinh. Lúc sau tiểu nhân lại nghe lão Bảo chủ nói “phía sau hoa viên”, tiểu nhân tưởng rằng chuyện này giống như lúc trước, lão Bảo chủ nhìn ai không thuận mắt, sẽ trực tiếp giết rồi chôn ở hậu viện để cô nương dưỡng hoa. Ai ngờ, tất cả đều không phải như vậy, lão Bảo chủ vì chào mừng Tống công tử, nên muốn ngày mai giết heo giết dê để mở tiệc chúc mừng, còn nói với Tống công tử là hoa dưỡng ở hậu viện rất tốt, nên muốn dẫn công tử đi ngắm hoa lan.”
Sau khi gã sai vặt dứt lời, thì dồn sức dập đầu bồi tội.
Trang Phi tức giận đến mức đá gã sai vặt một cái, còn muốn mắn gã sai vặt một trận, thì bị Diệp Xu ngăn cản lại.
Diệp Xu không thể hiện cảm xúc vui mừng kinh ngạc gì, mà bình tĩnh tống cổ gã sai vặt đi, rồi lập tức đóng cửa phòng lại.
Lúc này Diệp Xu mới thả lỏng hoàn toàn, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trang Phi thấy thế mới hiểu ra: “Cô nương đang cố ý giả vờ để lão Bảo chủ nhìn thấy sao?”
Diệp Xu dùng ngón trỏ che miệng, ý nói nàng ấy không cần tùy tiện nói bậy. Trang Phi hiểu ý gật gật đầu, nhưng nàng ấy vẫn không nhịn được mà vui vẻ cười rộ lên.
Nàng ấy không phải vì tính mạng của Tống công tử được bảo vệ mà vui vẻ, mà bởi vì cô nương nhà mình không máu lạnh như nàng ấy nghĩ. Trang Phi rất thích cô nương có máu có thịt lại trọng tình trọng nghĩa.