Từ xưa, gian tình ra mạng người, tình tình ái ái là chuyện nhạy cảm nhất giữa môt đôi nam nữ. Nếu nàng có gian tình với đại ma đầu có nội tâm khó lường, việc này không khác nào treo một cây đạo trên cổ, chỉ cần không chú ý một chút, lưỡi đao rơi xuống, máu bắn ra ba thước.
Ngoài ra còn có một khả năng khác, nàng sẽ cẩn thận bước đi từng bước, đại ma đầu đột nhiên không xong, tay run lên, lưỡi đao ấn mạnh lên cổ nàng, thế là lập tức máu tươi vẫn bắn ra ba thước.
Vì bảo toàn đầu chó của nàng, vì không cần để máu tươi bắn ra ba thước. Đầu tiên, nàng phải ổn, tuyệt đối không được trêu chọc điểm mấu chốt của đại ma đầu, không làm ra vẻ, không được chảnh chó, không tùy hứng, nàng phải biểu hiện tốt thì hắn cũng tốt.
Tiếp theo, cố gắng làm đại ma đầu bên kia cảm thấy ổn, nếu sau này có ngày “tình cảm” không may tan vỡ, đại ma đầu sẽ niệm tình cũ mà bỏ qua cho nàng. Tiếp theo cô phải tấn công liên tục vào điểm yếu của đại ma đầu, phải làm thật nhiều món ngon cho hắn, bồi dưỡng khẩu vị để hắn có thể ăn được. Vì có liên quan đến vấn đề dạ dày, trái tim lạnh lùng khó lường của hắn đã xuất hiện một chút nhân tính.
Nàng hy vọng cái ngày đại ma đầu thấy nhàm chán với “cảm tình” của bọn họ, hắn sẽ có tinh thần nhân đạo, mà vứt bỏ nàng về mặt tình thần chứ đừng thương tổn đến thân thể nàng.
“…Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng khắp nơi Lăng Vân Bảo đều có tai mắt, nếu bị người của lão Bảo chủ nhìn thấy, cô nương nên nghĩ phải giải thích thế nào đây?” Trang Phi đi qua đi lại, lo lắng lão Bảo chủ sẽ biết chuyện này, cứ lải nhải không ngừng.
“Không sợ.” Diệp Xu lười biếng thở dài nói.
Hiện tại nàng chính là “bạn gái” của đại ma đầu, Diệp Hổ nếu dám động đến nàng, đại ma đầu sẽ vì tôn nghiêm của hắn mà bảo hộ nàng. Này không phải việc yêu hay không yêu, mà là vấn đề quan trọng liên quan đến thể diện, đại ma đầu chắc chắn sẽ không mặc kệ, không quan tâm nàng.
Trang Phi thấy biểu tình của Diệp Xu, nàng ấy không đi qua đi lại nữa, vui vẻ chạy tới cạnh Diệp Xu hỏi nàng có biện pháp ứng phó rồi phải không.
“Ta tin tưởng hắn sẽ bảo hộ ta.” Diệp Xu nhìn Trang Phi cười nói.
Trang Phi lập tức thay đổi sắc mặt, đôi mắt nàng ấy nhìn Diệp Xu như nhìn người bị thiểu năng trí tuệ. Xong rồi, cô nương nhà mình thật sự không cứu được, hoàn toàn chính là đắm chìm trong tình yêu nam nữ không thể phân biệt đúng sai, ngu ngốc đến nỗi không thể suy nghĩ gì.
Thế mà nàng lại nghĩ vị Tống thư sinh nho nhã yếu đuối nhu nhược đó sẽ bảo hộ nàng? Lão bảo chủ chỉ cần cử động một ngón tay, rất nhẹ nhàng mà đánh bay hắn, hắn có cái gì mà bảo hộ nàng, bảo hộ cái rắm!
“Cô nương, đừng trách ta nói thật, thuộc hạ cảm thấy ngài vẫn là nên dựa vào bản thân thì đáng tin hơn” Trang Phi u sầu nói: “Tống thư sinh như thế…. Chắc là chỉ có cô nương mới cảm thấy hắn hữu dụng.”
“Thật sao.” Diệp Xu nghẹn cười ra tiếng, nàng cũng không giải thích, chỉ nói Trang Phi đừng suy nghĩ nhiều.
Đêm nay Diệp Xu cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa nàng vừa mới trở về, cả người nàng đều mệt mỏi, nàng vẫn là nên nghỉ ngơi thật tốt, có gì để ngày mai nói tiếp.
Trang Phi sầu muốn bạc trắng đầu, quay qua thấy cô nương nhà mình thế mà còn tâm trạng để ngủ, lòng thật phục nàng.
Trang Phi hầu hạ Diệp Xu nghỉ ngơi sau đó lén lút đi ra khỏi cửa, nàng muốn đi tìm Triệu Lăng noi chuyện liên quan đến công tử nhà hắn và cô nương nhà nàng ấy. Nhưng vì kiêng dè trước lời cảnh cáo của Diệp Xu, Trang Phi cố nhịn xuống xúc động bản thân, quyết định ra ngoài đi dạo một mình, mà trong ngực chất đầy buồn bực.
Đi được vài bước, Trang Phi đột nhiên ý thức bản thân thế mà đi hướng tới nơi ở của lão Bảo chủ, nàng ấy lập tức xoay người muốn nhanh rời khỏi, thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân lảo đảo không vững.