Trang Phi chậm rãi quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy một bóng dáng thon thả đang nghiêng ngả lảo đảo đi về phía hướng này.
Trang Phi đang đi ở ven đường nhích lại gần, để xem người tới là người nào. Nếu người là người quen hay bằng hữu, vậy chắc chắn nàng ấy phải đến giúp đỡ, hỏi thăm duyên cớ như thế nào.
Khi người đó đi đến gần một chút, Trang Phi liếc mắt một cái liền nhận ra người đến là Bạch Tú Tú, nàng ấy lập tức không còn chút thiện ý nào. Nhìn khóe miệng nàng ta có vết máu, khuôn mặt sưng đỏ, tay che lại ngực, ngũ quan bởi vì đau đớn mà vặn vẹo lại với nhau, nhất định là bị trọng thương. Nhớ lại trước nàng ấy chứng kiến lão Bảo chủ mang theo Bạch Tú Tú ủ rủ cúi đầu vào nhà, Trang Phi không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là lão Bảo chủ trừng phạt Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú ho khan một tiếng, dưới chân đột nhiên hụt một cái, lảo đảo té quỳ một gối trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu.
Trang Phi thấy tình trạng nàng ta như thế, nhịn không được cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng nàng ta đáng đời.
Bạch Tú Tú lúc này mới phát hiện phía trước có người, nàng ta vừa bực vừa xấu hổ ngẩng đầu nhìn qua, thấy đó là Trang Phi, khuôn mặt nàng ta càng trở nên xấu hổ. Bạch Tú Tú cắn răng đứng dậy, tức giận mà nhìn Trang Phi rống lên: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, cút!”
“Dựa vào đâu mà ta phải nghe lời ngươi chứ? Ta không đi đấy.” Trang Phi khoanh tay trước ngực, cười lạnh đi đến trước mặt Bạch Tú Tú, cố ý đi quanh một vòng nàng ta, nhất định phải nhìn kỹ bộ dáng thảm bại của nàng ta.
Bạch Tú Tú cảm thấy khuất nhục cực kỳ, nàng ta oán hận nắm chặt tay: “Ta khuyên ngươi đừng đắc ý vội, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.”
Bạch Tú Tú vừa dứt lời thì dùng hết sức lực bước đi nhanh, nhằm né tránh con ruồi bọ phiền phức Trang Phi này. Dù sao nàng ta đang bị trọng thương, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ lảo đảo đi về phía trước, tốc độ không thể nhanh hơn được.
Trang Phi nhìn nàng ta như vậy, nàng ấy càng muốn chê cười nàng ta một trận, thế là vừa đuổi theo vừa mắng nàng ta cho hả dạ.
“Ta thấy ngươi chính là không có đầu óc a, không biết suy nghĩ, vì sao ngươi một hai muốn động thủ với cô nương nhà ta? Cô nương chính là đầu quả tim của lão Bảo chủ, nữ nhi bảo bối nhất, ngươi thì tính là cái gì? Vậy mà dám ở trước mặt nàng lỗ mãng? Hôm nay ngươi bị giáo huấn ta tốt bụng khuyên ngươi nên nhớ kỹ, sau này đừng có chọc tới cô nương nhà ta, nếu không lần sau ngươi muốn què cũng không có cơ hội.”
“Đầu quả tim à?” Bạch Tú Tú nhịn không được cười lạnh: “Lần này là ta sơ suất, lần sau các ngươi cứ chờ xem!”
Bạch Tú Tú lại ho khan hai tiếng, dùng hết sức lực bước đi thật nhanh, bóng dáng chật vật của nàng ta biến mất trong màn đêm.
Trang Phi thầm mắng Bạch Tú Tú một hồi, không hiểu vì sao thế gian lại có một người có lòng muốn chết như vậy. Nhưng vì nàng ta một lòng muốn tìm đường chết, nàng ấy liền sinh lòng từ bi một lần, từ tận đáy lòng nàng cầu nguyện, chúc cho nàng ta sớm chết sớm siêu sinh.
……
Bên trong Bồ Thảo Đường, hương thơm của hoa lan lơ lửng trong không khí.
Sau khi Diệp Hổ rửa sạch đôi tay, tùy tùng Thí Ảnh bên cạnh cung kính dâng lên chiếc khăn trắng.
Nước trong chậu rửa tay nguyên bản trong suốt, mà nay đã chuyển sang màu đỏ đục. Ngay sau đó Thí Ảnh bưng chậu nước ra cửa, giao cho người hầu đưa đi xử lý, rồi quay người nhìn đến chén mì trên bàn đã nguội lạnh, cũng định mang đi, nhưng lão Bảo chủ bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy chiếc đũa.
Thí Ảnh vội vàng nói: “Mì đã lạnh, để thuộc hạ mang xuống phòng bếp hâm lại cho nóng”
Diệp Hổ không trả lời, trực tiếp cầm đôi đũa với vào trong chén, gắp một sợi mì đã trương phình lên đưa vào miệng, khuôn mặt lão ta vô cảm nhấm nuốt.