Ngay sau đó, mới thấy một cô nương mặc chiếc váy màu chu sa, hào sảng bước nhanh từ cửa hàng trang sức đi ra.
Phía sau nàng ấy còn có tám tên tùy tùng, trật tự chia làm hai nhóm đi theo. Nhìn qua nó cực kỳ có khí thế.
Trang Phi đứng phía sau Diệp Xu, sau khi nhìn thấy là ai tới thì vui vẻ cười khúc khích.
Từ biểu hiện của Trang Phi thì Diệp Xu biết được hẳn là nguyên chủ cũng quen biết cô nương này.
Cô nương đã bước nhanh đến trước mặt Tống Thanh Từ. Gương mặt nàng ấy trông khá xinh xắn, mặt mày tỏa ra khí chất hết sức kiêu ngạo. Một nửa đầu búi tóc theo kiểu Phi Thiên, trên đầu cài tầng tầng lớp lớp hoa mẫu đơn bằng vải mỏng, sau đầu thì buộc một dây cột tóc màu đỏ đang bay bay trong gió.
“Tiểu ca ca từ đâu đến đây? Tên gọi là gì?” cô nương nhào thẳng đến nhìn chằm chằm Tống Thanh Từ, mắt nàng ấy gần như là dính vào mặt hắn.
Giữa ban ngày ban mặt ánh nắng chói chang, lại có người dám trêu ghẹo đại ma đầu, loại đùa giỡn này cũng không tầm thường, phải quý trọng mà thưởng thức.
Sau khi Diệp Xu nhận gói mè viên chiên từ tay người bán hàng rong thì nàng lấy một viên nhét vào miệng, nhai rộp rộp.
Trang Phi chạy nhanh đến trước mặt Diệp Xu, nhỏ giọng hỏi Diệp Xu có muốn đi ngăn cản hay không.
Diệp Xu vừa tiếp tục xem trò vui, vừa cầm một viên mè chiên nhét vào miệng Trang Phi.
Trang Phi lập tức hiểu ngay, cô nương nhà nàng lại muốn “ủ rượu” trong chốc lát.
“Phụng nha đầu lần này to gan thật, dám giành nam nhân với cô nương, phì…” Trang Phi suýt thì không nhịn được cười.
Đương sự còn chưa biết mình vừa trêu phải ai, nhưng vẫn cứ tham lam ngắm nghía khuôn mặt của Tống Thanh Từ. Nàng ấy chờ một lát, thấy đối phương không nói gì, chỉ nhìn nàng ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, nàng nghi ngờ.
“Tiểu ca ca chẳng lẽ bị câm sao? Vậy thì đáng tiếc thật đó, nhưng mà không sao, tiểu ca ca chỉ cần có cái gương mặt anh tuấn này là đủ rồi!” cô nương vừa dứt lời thì cười hi hi, thò tay ra định sờ mặt Tống Thanh Từ.
Bởi vì dáng người Tống Thanh Từ tương đối cao, nên nàng ấy còn phải kiễng chân lên. Nét mặt nàng ấy tràn ngập hứng thú, giống như Tôn Ngộ Không lẻn vào vườn đào tiên, chợt nhìn thấy quả đào to nhất ngon nhất và đẹp nhất trong cả vườn.
Tống Thanh Từ lập tức lịch sự lùi về sau một bước, người vẫn đứng sừng sững như ngọc thụ.
“Xin cô nương hãy tự trọng.” Tống Thanh Từ dịu giọng mở miệng.
“Trời ạ, giọng của tiểu ca ca nghe cũng hay quá đi! Tiểu ca ca ngươi chỉ cần đi theo ta thì mọi thứ trong nhà của ta đều cho người hết, ngươi muốn cái gì thì cho ngươi chơi cái đó. Ta đảm bảo sẽ cưng chiều ngươi lên tận trời, sẽ không để ngươi phải chịu một chút khổ nào.” cô nương nói xong thì hào sảng mà vỗ vỗ ngực, hoàn toàn là bộ dạng một nữ lưu manh trêu ghẹo phụ nam nhà lành.
“Cảm ơn ý tốt của cô nương, thế nhưng tại hạ đã có chủ rồi.” Tống Thanh Từ từ từ giải thích.
“Có chủ? Ai?” cô nương vừa nghe thấy câu này, ánh mắt tức khắc trở nên sắc bén, nàng ấy khó chịu nắm lấy thanh đao bên hông, lớn tiếng nói: “Tất cả nữ nhân ở Lăng Vân Bảo, ngoại trừ Diệp tỷ tỷ thì hẳn là sẽ không có ai có thể chống lại ta. Ta xem ai dám giành giật người với ta, ai dám giành thì ta giết người đó!”
Tống Thanh Từ rất hợp tác mà chỉ tay về Diệp Xu.
Diệp Xu mới vừa nhét một viên mè chiên vào miệng: “…”
Cô nương lập tức trừng mắt nhìn Diệp Xu, vội chạy nhanh đến trước mặt Diệp Xu và nói: “Ta nhìn trúng nam nhân của ngươi rồi!”
Diệp Xu: Lấy đi! Mau lấy đi! Ta nhất định sẽ không cản ngươi!
Diệp Xu hết sức ai oán, phát hiện Tống Thanh Từ đang nhìn nàng bằng ánh mắt bình thản nhưng trống rỗng. Diệp Xu lập tức nghiêm mặt ho khan một tiếng, kéo mạng che mặt trên mặt mình xuống.
“Ngươi còn muốn không?” Diệp Xu ra vẻ nghiêm túc mà chất vấn trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương.