“Lá gan của Phụng cô nương càng ngày càng lớn nhỉ.” Trang Phi xoay người lại đi theo, đến góp vui mà trêu ghẹo Tôn Nhị Phụng.
“Diệp, Diệp tỷ tỷ!” Tôn Nhị Phụng há mồm ngạc nhiên một lúc lâu, bối rối không biết phải làm sao mới tốt, nàng ấy luống cuống xoay người tại chỗ một vòng, sau đó mất mặt chạy nhanh đến trước mặt Tống Thanh Từ cúi đầu xin lỗi, rồi lại chạy đến trước mặt Diệp Xu cúi đầu xin lỗi còn long trọng hơn.
Người đi đường vốn đã chú ý đến tình hình bên này, nên đều nhiều chuyện mà bu lại vây xem. Hiện giờ nhìn thấy đó là Diệp bảo chủ, người mà mỗi lần đi xa trở về là phải đại náo giết người trong Lăng Vân Bảo, mọi người đều la lên hoảng sợ, từng người từng người đều thành thật quỳ xuống đất.
Diệp Xu oán hận sâu sắc trừng mắt nhìn cô nương trước mặt, vừa ra hiệu cho Trang Phi đuổi những người này đi, vừa yên lặng giơ que trúc có cắm mè viên chiên lên định nhét vào miệng của mình.
“Ngon không?” Tống Thanh Từ đi đến bên cạnh Diệp Xu, nhẹ giọng hỏi một câu.
Diệp Xu lập tức chuyển que trúc cắm viên mè chiên đưa cho Tống Thanh Từ, nàng vốn định là nếu Tống Thanh Từ muốn ăn thì có thể tự mình nhận lấy que trúc rồi ăn.
Nhưng Tống Thanh Từ trực tiếp há miệng ăn mè viên chiên, chỉ để lại trên tay Diệp Xu một cái que trúc trơ trụi.
Diệp Xu: “…”
Cái tình huống gì thế này? Hình như là nàng vừa đút Tống Thanh Từ ăn.
Diệp Xu đảo mắt lén nhìn sắc mặt mọi người, mọi người đều tránh né không dám nhìn nàng, hiển nhiên những người này đều đã bị cử chỉ “ngọt ngào” của hai người bọn họ làm cho sợ hãi.
“Diệp tỷ tỷ ta xin lỗi, ta không biết rằng hắn là người của Diệp tỷ tỷ, nếu biết thì có cho ta mười lá gan ta cũng không dám động vào.” Sau khi Tôn Nhị Phụng thấy một màn như vậy, biết rằng mình đã gây ra họa lớn, lập tức nhận lỗi càng thêm thành khẩn.
“Diệp tỷ tỷ, là ta không đúng, tỷ đừng tức giận được không.” Tôn Nhị Phụng lại giữ chặt cánh tay Diệp Xu, van xin hết sức.
Diệp Xu nhìn điệu bộ này của nàng ấy, đoán rằng trước kia quan hệ của nguyên chủ và nàng ấy hẳn là không tồi. Dù sao chuyện nàng ấy trêu ghẹo đại ma đầu, Diệp Xu vốn cũng không để ý, mà thậm chí nàng còn muốn vỗ tay.
Diệp Xu cười, lấy tay chọt nào trán Tôn Nhị Phụng một cái, để cho về sau nàng ấy kiềm chế lại chút mà thôi.
“Cảm ơn Diệp tỷ tỷ.” Tôn Nhị Phụng vui vẻ không thôi, ngược lại ngượng ngùng nhìn về phía Tống Thanh Từ: “Vậy tỷ phu đã tha lỗi cho ta chưa?”
“Gọi bậy gì đấy, ai là tỷ phu của muội?” Diệp Xu phản ứng nhanh nhạy, lại chọt vào trán Tôn Nhị Phụng một cái, lần này lực mạnh hơn so với lần trước: “Có phải đầu óc muội không đủ dùng hay không!”
Nàng rất muốn biết, rốt cuộc là ai đã nuôi dạy ra cô ngốc Tôn Nhị Phụng này.
Tôn Nhị Phụng ôm trán sửng sốt, sau đó nhỏ giọng than thở nói: “Đầu óc ta vẫn luôn không đủ dùng, không phải Diệp tỷ tỷ đã biết chuyện này từ lâu rồi sao?”
Diệp Xu nhất thời không nói nên lời, bỗng lúc này Tống Thanh Từ ở bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.
Diệp Xu khó hiểu mà nhìn Tống Thanh Từ.
“Chỉ là một đứa trẻ mà thôi, không cần phải so đo với nàng ấy.” Tống Thanh Từ khuyên nhủ.
“Ngươi đã bao giờ gặp đứa trẻ nào lớn như vậy chưa? Hơn nữa chính đứa trẻ này vừa rồi còn trêu ghẹo ngươi, muốn bắt ngươi về làm phu quân, xin hỏi liệu có đứa trẻ nào có thể làm ra loại chuyện này không?” Diệp Xu nhịn không được tranh luận cùng với Tống Thanh Từ, tóm lại cách gọi “tỷ phu” này tuyệt đối không thể tha thứ!
Tống Thanh Từ im lặng nhướng mày, không nói gì nữa, hiển nhiên xem như là hắn cũng đồng ý với lời nói của Diệp Xu.
Diệp Xu đột nhiên cảm giác dường như có chỗ nào đó không đúng, lại nhìn ánh mắt của Trang Phi và đám người đang vây xem, nàng mới giật mình nhận ra vừa rồi cách nàng chất vấn Tống Thanh Từ cực kỳ giống như là đang ghen.