“Không cần khách khí.” Hắn thản nhiên đáp.
Diệp Xu đang thất thần, nghe thấy câu trả lời của Tống Thanh Từ thì đột nhiên hoảng sợ. Nàng ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tống Thanh Từ. Nàng luôn cảm giác trong ánh mắt đối phương đang biểu đạt nhu cầu, là bây giờ nàng cần phải làm gì đó để đáp ứng yêu cầu của đại ma đầu.
Diệp Xu hiểu ra, nàng tiến về phía trước, sau đó từ từ dựa vào lồng ngực của Tống Thanh Từ.
Quả nhiên, đối phương lập tức duỗi tay ôm nàng, để mặt nàng áp vào ngực hắn.
Thật ra thì, ngực của đại ma đầu ngực rất cứng rắn, không biết là xương hay là cơ bắp, nhưng mùi hương trên người hắn vẫn rất dễ ngửi.
Diệp Xu ngửi thấy mùi thơm dễ chịu này, trong lòng thổn thức, cảm thấy mình thật sa đọa. Nàng cảm thấy ở trong ngực của đại ma đầu cũng rất tốt.
“Hôm qua ta thật sự rất sợ.” Diệp Xu nắm chặt áo bên hông của Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ một tay đỡ eo Diệp Xu, một tay vỗ về gáy nàng. Hắn không nói gì, nhưng lại từ từ vuốt ve tóc Diệp Xu, như tỏ ý an ủi nàng.
Cứ như vậy, Diệp Xu ngồi trong ngực Tống Thanh Từ dần dần bình tĩnh lại, sau đó ý thức được sau này nàng có thêm một thân phận, chính là nhân tình của đại ma đầu.
Không lẽ đại ma đầu cảm thấy áy náy khi ngủ với nàng nên nóng lòng muốn chịu trách nhiệm? Hình như hắn đối xử với nàng tốt hơn trước?
Nghe nói nam nhân luôn có cảm giác đặc biệt đối với nữ nhân đầu tiên. Nếu đây là lần đầu tiên của đại ma đầu, có lẽ tinh thần trách nhiệm sẽ càng mạnh mẽ.
Diệp Xu cảm thấy mình thật vô dụng, quá sa đọa, sao có thể nghĩ tới điều đó vào lúc này. Trước khi chuyện xảy ra, nàng suýt chết vì giữ trinh tiết. Bây giờ chuyện đã thành, nàng lại bắt đầu ôm tư tưởng, theo đuổi lợi ích lớn nhất.
Nàng thấy mình chính là nữ nhân vô lương tâm, cặn bã nhất trong giới võ lâm.
Diệp Xu nhúc nhích trong lồng ngực của Tống Thanh Từ, sau đó vươn tay ôm vòng eo và ngước lên nhìn hắn.
Tống Thanh Từ nhìn ra Diệp Xu muốn nói chuyện nên hơi nhướn mày, ánh mắt hiện lên vẻ yêu chiều, ý bảo nàng có chuyện gì cứ nói ra.
“Ta có thể hỏi ngươi một vài chuyện không? Ngươi là công tử hầu môn, chắc chắn bên cạnh đã sắp xếp nha hoàn để thông phòng?”
Tống Thanh Từ lập tức đè xuống sự dịu dàng trong mắt, nhíu mày.
Diệp Xu thấy biểu cảm của Tống Thanh Từ thay đổi thì xấu hổ muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn nhưng lại bị cánh tay hắn giữ lại, không thể vùng vẫy. Diệp Xu lần đầu tiên cảm giác được lực đạo mạnh như vậy của Tống Thanh Từ. Không đúng, mỗi ngày hắn đều ăn giống nhau, tại sao thức ăn lại tuân theo định luật bảo toàn năng lượng chuyển hóa thành lực lớn như vậy!?
“Đừng hỏi những câu ngu xuẩn.”
Tống Thanh Từ cúi đầu, áp đôi môi lạnh lẽo của mình lên trán Diệp Xu.
Diệp Xu ngây người, sợ hãi và bất an.
Ngoài cửa lúc này đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Cô nương? Tống công tử? Hai người tỉnh rồi sao?” Trang Phi hỏi nhỏ.
Diệp Xu lập tức buông Tống Thanh Từ ra, nàng xoay người tìm quần áo trên giường nhưng không tìm thấy. Lúc này nàng mới nhớ ra mình mới thay bộ quần áo lót, vì vậy muốn tìm quần áo trong ngăn tủ. Diệp Xu dùng chân trần nhảy xuống đất, nhưng nàng không biết chân mình yếu như vậy nên hơi loạng choạng, may mà Tống Thanh Từ đỡ kịp.
Trang Phi nghe được tiếng người trong phòng đã dậy, lập tực dẫn bọn nha hoàn mở cửa, lại nhìn thấy cô nương nhà mình và Tống công tử quần áo không chỉnh tề đang ôm nhau.
Trang Phi lập tức giả vờ không thấy gì, bình tĩnh phân phó bọn nha hoàn bưng nước, lau người, thay y phục.
Diệp Xu đỏ mặt mặc quần áo. Nàng được đỡ ngồi xuống trước gương đồng trang điểm. Diệp Xu cẩn thận nhìn ngắm bản thân trong gương, cổ trắng, đều đặn, không có vết đỏ nào. Diệp Xu không nhịn được quay đầu nhìn Tống Thanh Từ. Hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng vết đỏ trên cổ vẫn lộ ra rất rõ.