“Hắn chưa dậy.” Trang Phi cẩn thận nói với Diệp Xu.
“Mặt trời đã lên cao rồi mà hắn còn chưa dậy?” Diệp Xu cảm thấy có chỗ kỳ lạ nhưng cũng không dám nói ra.
Đến giữa trưa, nàng và Trang Phi cùng tới đưa cơm. Nàng không tin đại ma đầu vẫn còn ngủ, trừ khi hắn là lợn.
Triệu Lăng thấy Diệp Xu tới thì chắp tay nói: “Công tử vẫn đang nghỉ ngơi, làm phiền cô nương chuẩn bị đồ ăn và đưa cơm. Nếu công tử tỉnh, ta sẽ tới thông báo với cô nương sau.”
Diệp Xu không tin Tống Thanh Từ có thể ngủ nhiều như vậy. Nàng nhất định phải giải oan tin đồn “đại ma đầu là lợn” nên lập tức đi vào sân sau.
Hiện tại là giữa hè, cửa sổ trong phòng đều mở. Từ cửa sổ, Diệp Xu nhìn thấy Tống Thanh Từ vẫn nằm trên giường ngủ say. Quần áo chưa thay, hắn vẫn mặc bộ đồ áo choàng hôm qua bọn họ cùng ra ngoài, vấn tóc gọn gàng, nhưng lại ngủ rất sâu. Tư thế ngủ cũng không hề lộn xộn, giống tư thế ngủ hoàn hảo của công chúa trong bộ phim hoạt hình “Người đẹp ngủ trong rừng”.
Triệu Lăng lẳng lặng đi tới, ánh mắt đờ đẫn nhìn Diệp Xu.
Diệp Xu cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của Triệu Lăng, cả người không thoải mái đi ra khỏi sân sau, quay đầu hỏi Triệu Lăng: “Hắn bắt đầu ngủ từ khi nào?”
“Hôm qua, sau khi ra ngoài về đã như thế.”
“Ta đi gọi đại phu.” Diệp Xu cảm thấy chuyện này không bình thường.
“Trước kia, công tử trước kia thỉnh thoảng cũng có buồn ngủ, cũng sẽ ngủ thật lâu, Diệp cô nương không cần lo lắng. Chỉ là, làm phiền Diệp cô nương một chút, đợi công tử nhà ta nghỉ ngơi xong, chúng ta hãy khởi hành.” Triệu Lăng nói chuyện vẫn bằng thái độ ấy, cứng ngắc giải thích.
Diệp Xu phát giác ra thái độ của Triệu Lăng đối với nàng không thân thiện như trước. Gần đây, nàng cũng không làm gì đắc tội hắn, cũng không làm hành động dị thường, ngoại trừ việc nàng đột nhiên ngủ cùng đại ma đầu một đêm.
Từ sau đêm đó, thái độ của Tống Thanh Từ cũng có chút kỳ quái, Diệp Xu vô cùng hoài nghi.
Trở về phòng sau, Diệp Xu gọi Trang Phi tới, đuổi những người không liên quan ra ngoài rồi hỏi nàng ấy toàn bộ chuyện xảy ra vào đêm đó.
Trang Phi vốn tưởng cô nương nhà mình sẽ không dám nhắc lại đêm đó, nên khi nàng chủ động hỏi, Trang Phi lập tức nói như máy hát.
“Đêm đó, sau khi cô nương chạy trốn, thuộc hạ sợ tới mức thiếu chút nữa đã tới chỗ lão Bảo chủ tìm chết. Nhưng may Tống công tử ngăn ta lại, yêu cầu ta canh gác trong phòng. Sau đó không lâu, Tống công tử ôm cả người cô nương đang ướt sũng quay lại. Dáng vẻ lúc đó của cô nương vô cùng dọa người, mặt sưng đến đỏ bừng, cổ nổi đầy gân như muốn nứt ra.” Trang Phi chỉ vào cổ của mình rồi nói tiếp: “Nhớ lại chuyện này mà ta lại sợ. Nếu Tống công tử không tìm được cô nương, có lẽ cô nương đã chết.”
“Sau đó thì sao?” Diệp Xu hỏi.
“Sau đó thì, hắn đóng cửa.” Trang Phi nhướng mày, mím môi, ánh mắt thâm thúy nhìn Diệp Xu: “Ta và Triệu Lăng cũng không dám quấy rầy nên canh giữ ở bên ngoài. Lúc ấy không biết cô nương có đồng ý cho ta vào phòng không. Nếu biết cô nương cho phép, ta đã ở trong phòng rồi!”
“Nói hươu nói vượn!” Diệp Xu gõ vào đầu Trang Phi, hỏi rõ hơn những chi tiết mà nàng ấy bỏ sót: “Ví dụ như lúc Tống công tử ôm ta trở về có biểu cảm gì?”
“Không có biểu cảm gì, giống với bình thường thôi. Mà cũng không giống lắm, có hơi sốt ruột, cũng có chút tức giận thì phải.” Trang Phi vừa nhớ lại,vừa phỏng đoán.
“Đừng nói cảm giác của ngươi, nói sự thật đi.”
“Thật ra thuộc hạ cũng không chú ý hắn, toàn bộ để để tâm tới cô nương. Dáng vẻ lúc đó của cô nương quá đáng sợ, trên người nổi toàn gân với mạch, còn hôn mê bất tỉnh, nhưng trong miệng lại không dừng lẩm bẩm……”
“Ta nói cái gì?” Diệp Xu nghe thế lập tức giật mình, bắt lấy tay Trang Phi, hỏi nàng ấy mình đã nói gì.