Tống Thanh Từ sau khi nổi nóng đã thay đổi phong cách, đột nhiên nghiêm túc nói chuyện với Diệp Xu.
Diệp Xu cảm thấy sắc mặt Tống Thanh Từ thay đổi một cách nhanh chóng, nàng cũng nhanh chóng bắt kịp nhịp điệu của hắn.
“Ta cũng thấy lạ. Tại sao công tử khẳng định Tô phu nhân là nương của ta? Thật ra ta cũng chỉ chắc chắn tám phần thôi.”
“Ánh mắt, không giả được.”
Tống Thanh Từ nhàn nhạt trả lời, lần thứ tư khiến người nghe là nàng kinh ngạc.
“Thân thế của ngươi không bình thường.”
Thân thế không bình thường? Là có ý gì?
Nếu lời Tống Thanh Từ nói là thật thì cũng có vẻ đúng. Bởi vì thân thế nàng đặc biệt nên Diệp Hổ mới lưu lại tính mạng của mẫu thân thân sinh của nàng, mục đích là để ngày nào đó, có người có thể đứng ra chứng minh thân thế của nàng.
Lý do này cũng có vẻ hợp lý.
“Nếu do thân thế, ta và đệ đệ cũng giống nhau, vì sao hắn không cùng nhận nuôi? Xét về khả năng luyện võ thì con trai phải hơn con gái chứ.”
Tống Thanh Từ cũng nhìn đệ đệ của Diệp Xu nên rất khó để đưa ra phán đoán, nhưng hắn có thể chắc chắn: “Đối với Diệp Hổ, ngươi hữu ích hơn đệ đệ mình.”
Phải, nhất định là như vậy, nếu không Diệp Hổ đã không chỉ nhận nàng làm con gái, mà lại để đệ đệ của mình ở bên cạnh Tô phu nhân.
Diệp Xu thực sự không hiểu vấn để nằm ở đâu. Nàng có chút lo lắng, xoay người muốn đi trở về. Ngay lúc nàng định rời đi thì bị Tống Thanh Từ đột nhiên kéo lại,
"Ngươi định làm gì?"
“Ta định hỏi bà ấy cho rõ ràng.” Diệp Xu kiên định nói.
“Sau đó thì sao? Đưa bọn họ trốn khỏi Lăng Vân Bảo?” Tống Thanh Từ hỏi tiếp.
Khí thế của Diệp Xu lập tức giảm còn một nửa, nàng cụp mắt xuống.
“Nương của ngươi không chịu nói ra, nhất định có lý do, không thể giải quyết dễ dàng.” Tống Thanh Từ nắm chặt tay Diệp Xu, kéo nàng tiếp tục đi về phía trước.
“Nếu bọn họ thực sự có cái gì khổ tâm, ta sẽ mượn uy quyền của cha để dẫn bọn hắn rời khỏi Lăng Vân Bảo.” Diệp Xu nhỏ giọng nói với Tống Thanh Từ.
Nàng biết rõ bản thân không có thực lực, nhưng nếu Tống Thanh Từ chịu giúp đỡ, có lẽ mọi việc đều có thể làm được.
Diệp Xu nói xong, giương ánh mắt mong chờ nhìn Tống Thanh Từ, muốn biết hắn có thái độ như thế nào.
“Ngươi chắc chắn có thể bảo vệ được nương, đệ đệ và ta?” Tống Thanh Từ bình tĩnh hỏi lại.
Diệp Xu nghe đại ma đầu không biết xấu hổ nói bản thân mình cần bảo vệ thì không biết nói gì. Hắn không muốn giúp cũng không sao, nhưng còn kéo chân nàng thì quá vô sỉ.
Diệp Xu không nói nên lời, cũng không muốn nói chuyện với Tống Thanh Từ. Nhưng nàng cũng không dám để Tống Thanh Từ nhìn thấy thái độ của mình nên chỉ yên lặng nắm tay hắn quay về Lăng Vân Bảo.
Sau khi về, Diệp Xu tìm lý do để Tống Thanh Từ rời đi. Bây giờ nàng rất khó ở, tạm thời không muốn nhìn thấy đại ma đầu. Tống Thanh Từ tựa hồ không hề phát giác cảm xúc của nàng, sau khi từ biệt thì trở về phòng, mãi đến tối cũng không xuất hiện.
Diệp Xu nghĩ, cảm thấy vẫn nên nấu cháo còn đại ma đầu đáng thương ghét ăn cơm, rồi dặn Trang Phi mang qua đó. Không còn cách nào, ai bảo nàng là nô lệ chứ.
Không bao lâu, Trang Phi bưng cháo và đồ ăn còn nguyên vẹn trở về.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Từ không ăn đồ nàng làm.
Diệp Xu vô cùng tức giận, bắt đầu phàn nàn: “Đúng là quá đáng, ta còn chưa bắt nạt hắn mà hắn lại nổi giận với ta!”
“Triệu Lăng nói Tống công tử đang ngủ.” Trang Phi bị Diệp Xu làm cho hoảng sợ, vội vàng nhẹ giọng giải thích.
“Ngủ thật sao? Hay chỉ là cái cớ?” Diệp Xu vẫn còn tức giận hỏi Trang Phi.
“Ngủ thật ạ. Lúc ta bưng đồ tới, trong phòng không thắp đèn, chỉ có Triệu Lăng canh giữ bên ngoài.”
Thôi, dù sao thì hắn cũng ngủ rồi, lần này không so đo với hắn nữa.
Ngày hôm sau.
Diệp Xu tỉnh dậy thì vào bếp bận rộn nấu ăn rồi bảo Trang Phi đưa cơm đi, nhưng Trang Phi vẫn bưng đồ ăn còn nguyên quay về.