Trang Phi vội lắc đầu tỏ vẻ không phải do nàng ấy.
“Sáng nay ta nghe người phòng bếp nói.” Triệu Lăng nghiêm mặt, chủ động thừa nhận.
Diệp Xu bất đắc dĩ liếc Triệu Lăng một cái.
Tại sao lại chọn thời điểm này để nói chứ? chuyện uống thuốc tránh thai nên tránh tai mắt của mọi người. Hơn nữa, có mệnh lệnh của Diệp Hổ, Diệp Xu không tin người của phòng bếp sẽ bàn luận về chuyện này.
Nói thẳng ra là chắc chắn Triệu Lăng nghe lén, sợ bại lộ thân phận nên không dám thừa nhận, mới đổ hết trách nhiệm lên người hầu của Lăng Vân Bảo.
Tên này lòng dạ đen tối, giống hệt đại ma đầu nhà hắn.
Diệp Xu nhớ lúc sáng, Triệu Lăng vào phòng thì thầm gì đó với Tống Thanh Từ. Chắc chắn đêm qua hắn đã, điều tra một vài chuyện quanh Lăng Vân Bảo và phát hiện ra cái gì đó. Nếu không, làm gì có người hầu nhà ai buổi tối ngủ một giấc, sáng hôm sau lại nhảy nhót, chạy tới trước mặt chủ nhân nhà mình, ghé tai nói nhỏ
Diệp Xu không so đo với hắn, đột nhiên phát hiện Tống Thanh Từ một mình đi ở đằng trước, bỏ nàng lại rất xa.
Trang Phi chạy tới khuyên nhủ Diệp Xu mặc kệ Tống Thanh Từ: “Cô nương uống thuốc tránh thai thì liên quan gì đến hắn. Hắn có lý do để tức giận sao? Một chút cũng không có!”
Trang Phi còn muốn xúi vài câu nói bậy nhưng không kịp, chỉ biết há mồm nhìn cô nương nhà mình đang cố gắng chạy theo Tống Thanh Từ.
Trang Phi bất đắc dĩ lắc đầu. Thật hết thuốc chữa, cô nương ơi là cô nương, người còn chưa được gả đi mà đã như bát nước đổ đi rồi.
“Cha ta bắt ta uống.” Diệp Xu đuổi theo Tống Thanh Từ sau đó lập tức giải thích.
Tống Thanh Từ quay đầu, con ngươi đen như mực nhìn mặt Diệp Xu nhưng không nói gì, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Rõ ràng là hắn vẫn còn tức giận.
Diệp Xu tiếp tục đuổi theo: “Ta không lừa ngươi, không tin có thể kêu hạ nhân làm thuốc tới rồi hỏi trực tiếp. Hơn nữa, chúng ta còn chưa thành hôn, ta mang thai con của ngươi cũng không tốt. Nhà ta nhiều chuyện phiền toái còn chưa giải quyết, làm sao ta có thể nào để một đứa trẻ sinh ra rồi chịu khổ, đúng không?”
“Chúng ta có thể thành hôn.” Đây là lần thứ ba Tống Thanh Từ nói khiến người khác kinh ngạc.
“Hả?” Diệp Xu nghiêm mặt, cảm thấy đầu mình như bị sấm sét đánh trúng.
“Xem ra ngươi không vui.” Tống Thanh Từ lạnh lùng nói: “Uống hay không không quan trọng, quan trọng là ngươi chưa từng nghĩ sẽ hỏi ta.Xem ra tình cảm của ngươi dành cho ta không khác gì mây trên trời.”
“Lời này có ý nghĩa gì?” Diệp Xu ngơ ngác nhìn Tống Thanh Từ, cảm thấy tất cả tâm tư của mình đều bị nhìn thấu.
“Tuỳ tiện nói thôi.”
Tống Thanh Từ nói xong thì đi nhanh về phía trước, không để ý tới những người khác.
Diệp Xu: “...”
Tại sao đại ma đầu lại nhiều tật xấu như vậy? Nàng đã giải thích như thế mà hắn vẫn tính toán chi li? Cãi nhau vặt giữa hai người trẻ tuổi yêu nhau mà hắn lại tức giận. Vốn là đại ma đầu cao cao tại thượng lại để ý tiểu tiết như vậy?
Trước khi bọn họ không phát sinh quan hệ, hắn không phải ngươi như thế, rất an tĩnh thuận theo, trừ ánh mắt có chút đáng sợ. Sau khi phát sinh quan hệ, hắn như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, như biến thành một đứa trẻ.
Nàng còn đang trong hoàn cảnh không thể nhận người mẹ ruột và đệ đệ của mình mà đại ma đầu lại không hề đồng tình, còn muốn cãi nhau với nàng.
Nàng sẽ không để ý tới hắn!
Diệp Xu chạy nhanh như bay, lần thứ hai đuổi theo Tống Thanh Từ: “Bây giờ có quá nhiều chuyện phải giải quyết, ta không biết phải làm sao mà ngươi còn giận ta.”
Diệp Xu thử kéo tay áo Tống Thanh Từ, thấy hắn không hất ra thì vội đi nắm tay hắn.
Tống Thanh Từ lạnh lùng nhìn Diệp Xu, một lát sau, hắn mới nắm tay nàng rồi bóp chặt.
“Ngươi có từng nghĩ, nếu Diệp Hổ quyết định nhận ngươi làm nữ nhi để hầu hạ hắn, để cho ngươi lấy thân phận nữ nhỉ mà làm việc cho hắn, nhưng vì cái gì lại không có giết nương và đệ đệ của ngươi để diệt khẩu?”