Diệp Xu cảm thấy chắc chắn Diệp Hổ đã làm thủ đoạn nào đó để khống chế Tô phu nhân, khiến mấy năm nay bà ấy luôn ngoan ngoãn nghe lời và không nói ra bí mật này.
“Nhà bà ấy có những ai?” Diệp Xu giả vờ thuận miệng hỏi.
“Có một đứa con trai từ nhỏ thể trạng không tốt lắm, thường xuyên nôn ra máu. Lão Bảo chủ thương bà ấy có công hầu hạ, còn tưởng bà ấy và con trai đều không khỏe nên sắp xếp hai người đến biệt trang tu dưỡng. Ở đó có đại phu chăm sóc hai mẹ con họ. Hai người ấy thật có phúc.”
“Thường xuyên nôn ra máu”, nghe như bị trúng độc vậy.
Ngày hôm sau, Diệp Xu quyết định tới biệt trang thăm Tô phu nhân, nàng còn cố ý dẫn Tống Thanh Từ theo, lấy lý do khách muốn thưởng thức món tôm viên mà Tô phu nhân làm nên mới tới.
Tô phu nhân vui vẻ chào đón, nhưng khi nghe Diệp Xu muốn thăm Tô Nhược, con trai của bà thì bà ấy lập tức từ chối, nói Tô Nhược đang nghỉ ngơi.
Tai mắt của Diệp Xu ở khắp mọi nơi đều có tai mắt, nàng hỏi nơi Tô Nhược ở rồi bảo Tô phu nhân đi làm tôm viên.
Tranh thủ lúc này, Diệp Xu bảo Trang Phi và Tống Thanh Từ ở trong phòng chờ, nàng lặng lẽ tránh ánh mắt của mọi người lẻn vào phòng Tô Nhược.
Trên giường, thiếu niên đang nhắm mắt ngủ say, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo tuấn tú nhưng vô cùng gầy, sắc mặt tái nhợt. Lông mày và đôi mắt giống Diệp Xu tới tám phần. Khi nàng nhìn hai hàng lông mày của hắn, như thể đang nhìn thấy chính mình.
Diệp Xu không biết làm thế nào để bắt mạch, nhưng từ màu môi của Tô Nhược nàng có thể thấy hắn không chỉ đơn giản là thân thể gầy yếu, mà do trúng độc.
Lúc Diệp Xu quay lại, đúng lúc Tô phu nhân làm xong món tôm viên, mời mọi người nếm thử.
Tống Thanh Từ do dự gắp một miếng bỏ vào miệng, cuối cùng cũng ăn được, còn có thể uống một ít chè hạt sen.
Trước khi rời đi, Tô phu nhân nói cho Diệp Xu công thức bí mật của mình: Những viên tôm được trộn với thứ gì đó giống như vani, là một loại bột trộn với hạt tía tô và rau mùi khô. Khi làm bột bọc bên ngoài tôm nên cho lượng vừa phải để tăng hương vị.
Tô phu nhân nghe nói Diệp Xu gần đây rất thích nấu ăn nên cố ý gói một túi hạt tía tô và rau mùi khô cho nàng.
“Phải xay thì ăn mới có hương vị.”
Diệp Xu nhận lấy nhưng không đi ngay. Nàng nghiêm túc nhìn Tô phu nhân: “Bệnh của con trai bà không được trì hoãn, ta nhận định sẽ tìm một thầy thuốc tốt để chữa bệnh cho hắn.”
“Ngươi không cần làm như vậy, đại phu mà lão Bảo chủ mời ngày đêm chữa bệnh, tạm thời cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.” Khi Tô phu nhân nói xong câu cuối còn cố ý nhìn chằm chằm Diệp Xu.
Diệp Xu hiểu ý, cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhàn nhạt gật đầu với Tô phu nhân, nắm tay Tống Thanh Từ rồi rời đi.
Tại sao nàng lại phải nắm tay Tống Thanh Từ? Bởi vì trong mắt người ngoài, mục đích nàng tới đây để sủng ái ‘đại bảo bối” nhà nàng, để hắn có thể thưởng thức tôm viên.
Trên đường trở về, Tống Thanh Từ đan ngón tay với Diệp Thư một cách tự nhiên, thấp giọng hỏi nàng có phát hiện ra manh mối gì từ Tô phu nhân không.
“Có một số manh mối.” Diệp Xu vẫn chưa quyết định có nên nói với Tống Thanh Từ hay không.
“Có lẽ bà ấy là người sinh ra nàng.” Lời nói của Tống Thanh khiến người ta kinh ngạc.
Diệp Xu không nghĩ Tống Thanh Từ có thể nhạy bén như vậy, ngạc nhiên liếc nhìn hắn.
“Nghe nói sáng nay ngươi uống thuốc tránh thai?” Tống Thanh Từ lần thứ hai nói lời khiến người khác ngạc nhiên.
Diệp Xu tiếp tục kinh ngạc nhìn Tống Thanh Từ. Sao hắn biết chuyện này? Chế độ phục vụ của Lăng Vân Bảo không được tốt lắm, ngày hôm qua còn có mật thám trà trộn, hôm nay thì lời của hạ nhân cũng không nghiêm khắc.
Diệp Xu từ từ quay đầu, dùng ánh mắt trách cứ nhìn Trang Phi.