Tô phu nhân sau khi ngồi xuống thì luôn vẫn cười hiền từ với Diệp Xu, trách nàng đã gầy đi, dặn nàng nhất định phải để ý bản thân.
“Cô nương hành tẩu bên ngoài nhất định phải cẩn thận, chớ cậy mạnh, đừng ham chiến, quan trọng là phải bảo vệ mình. Xong việc rồi thì đi, không nên đắc tội với người khác. Mọi việc đều có nhân quả, sau này gặp lại thì nên rộng lòng tha thứ.”
Trang Phi nghe được lời này, không nhịn được cười rộ lên: “Nhìn kìa, lại bắt đầu lải nhải rồi đó, cô nương nghe ngươi nói mà lỗ tai muốn mọc kén rồi. Lần trước nói nhiều đến mức bị mắng còn chưa đủ hay sao mà giờ lại nói nữa?”
Tô phu nhân nhìn Diệp Xu, không nói nữa mà cười rộ lên, bà ấy không thèm để ý chuyện bị Diệp Xu mắng, dù sao bà ấy vẫn muốn nói những lời này.
Không biết nguyên chủ đối xử với bà ấy bằng thái độ như thế nào, nhưng trong lòng Diệp Xu hiểu rõ, lời Tô phu nhân nói đều có lý. Hơn nữa bà ấy còn làm tôm viên và chè hạt sen vô cùng ngon, không để tâm chắc chắn không làm được ngon như vậy. Bà ấy tốn nhiều công sức để nấu ăn cho nàng,vì vậy Diệp Xu cũng nguyện ý tin tưởng bà là một trưởng lão có trái tim nhân hậu.
Diệp Xu hỏi thăm sức khỏe của Tô phu nhân: “Có khá hơn không?”
Tô phu nhân nghe lời này thì kích động lên, vui mừng, liên tục gật đầu với Diệp Xu: “Khá hơn nhiều, khá hơn nhiều rồi, đa tạ cô nương còn nhớ thương ta.”
Tô phu nhân nắm lấy tay Diệp Xu, liên tục vuốt ve mu bàn tay của nàng một lúc lâu, đến khi hài lòng mới buông ra. Cái bắt tay đầy âu yếm và yêu thương này vượt qua sự quan tâm bình thường giữa người hầu và chủ nhân. Điều này khiến Diệp Xu lại nghĩ tình mẫu tử. Đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay nàng nghĩ về nương của mình.
Hơn nữa Diệp Xu có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của Tô phu nhân dành cho mình thông qua sự nhẫn nhịn và ân cần.
Diệp Xu muốn nói chuyện với Tô phu nhân mấy câu, nhưng lại nói lừa rằng tiểu nha hoàn tới mời Tô phu nhân rời đi, nói là xe đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tô phu nhân gật đầu, trong mắt ngập tràn sự lưu luyến, sau đó miễn cưỡng nói lời từ biệt với Diệp Xu rồi xoay người rời đi.
Diệp Xu lập tức gọi bà ấy lại, dù sao trong phòng cũng không có người ngoài, nàng lấy ba tờ ngân phiếu từ Trang Phi lén nhét vào tay Tô phu nhân.
Tô phu nhân thấy là tiền thì ngạc nhiên nhìn Diệp Xu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của nàng. Khi bốn mắt nhìn nhau, bà ấy dường như cảm giác được điều gì đó, bàn tay bắt đầu run rẩy.
Diệp Xu cũng ý thức được suy đoán của mình có thể đúng.
“Ngươi không bị bệnh, phải không?” Diệp Xu đè thấp âm lượng, chỉ để Tô phu nhân nghe thấy.
Tô phu nhân hoảng loạn không biết nên trả lời như thế nào.
“Nói thật đi, ở đây không có người ngoài.”
Tô phu nhân cúi đầu, xem như thừa nhận chuyện mà Diệp Xu vừa nói.
“Cô nương ta phải đi rồi.” Tô phu nhân vội vàng hành lễ với Diệp Xu, sau đó rời đi. Bà ấy đi rất nhanh, như sợ sự do dự của bản thân sẽ khiến mọi việc mất kiểm soát.
Diệp Xu dựa vào cửa, nhìn bóng người Tô phu nhân rời đi. Nàng quay sang hỏi Trang Phi, có thấy nàng và Tô phu nhân giống nhau không.
Diệp Xu đánh giá người phụ nữ trước mặt, tuy đã đến tuổi trung niên, nhưng khuôn mặt bà ấy vẫn có chút trẻ con, và nàng cũng có.
“Không giống, cô nương lớn lên xinh đẹp, Tô phu nhân sống quá nửa đời người làm sao có thể so sánh với ngài.” Trang Phi lập tức trả lời.
Ngũ quan của Tô phu nhân và nàng đúng là cũng không giống nhau, nhưng chuyện này cũng không thể giải quyết vấn đề gì. Con gái không giống nương cũng rất nhiều.
Nếu chuyện nàng suy đoán là thật sự, vậy Diệp Hổ quá tàn nhẫn, không chỉ nhận nuôi nàng, còn không chế nương của nàng bên cạnh, mãi mãi không thể nhận nhau.