Nhưng Diệp Xu lại không khóc không làm loạn, chỉ bình tĩnh nói với Diệp Hổ, không giống cách nàng ta làm việc . Câu trả lời không thể bắt bẻ, càng làm nổi bật cách làm việc độc ác, hẹp hòi của nàng ta.
Từ trước tới nay, Lão Bảo chủ chỉ thích người có năng lực. Trước kia nàng ta nhạy bén và ngoan ngoãn hơn Diệp Xu nên được lão Bảo chủ yêu mến, mới giao Bách Hiểu Đường cho nàng ta quản lý. Nhưng bây giờ, Diệp Xu không chỉ võ công cao hơn mà ngày càng hiểu chuyện, vượt qua sự kỳ vọng của lão Bảo chủ. Lão Bảo chủ chắc chắn sẽ gửi gắm nhiều kỳ vọng lên Diệp Xu, dần dần sẽ coi khinh nàng ta.
Bạch Tú Tú vô cùng sợ, nàng ta sợ nhất bản thân không có giá trị lợi dụng trước mặt lão Bảo chủ.
Sau khi bị Thí Ảnh áp giải tới, Bạch Tú Tú còn chưa kịp quỳ xuống xin tha đã bị Diệp Hổ bất ngờ lại gần và bóp chặt cổ.
Trong nháy mắt, cả cơ thể của Bạch Tú Tú bị nhấc lên, hai chân rời khỏi mặt đất. Nàng ta giống như cá mắc cạn, há miệng nhưng không thở được, chân quẫy đạp nhưng chỉ vùng vẫy một cách yếu ớt. Bạch Tú Tú cảm thấy võ công của mình không thấp, nhưng ở trước mặt lão Bảo chủ, năng lực của nàng ta không đáng nhắc tới.
Khi Bạch Tú Tú cho rằng mình sẽ chết vì ngạt thở thì Diệp Hổ đột nhiên buông tay, ném Bạch Tú Tú xuống đất.
Bạch Tú Tú cố gắng hít thở, lập tức điều chỉnh tư thế xấu hổ, quỳ xuống trước mặt Diệp Hổ, thành thật dập đầu xin lỗi.
“Nàng là nữ nhi của ta.” Từng lời mà Diệp Hổ nói đều ẩn chứa sự cảnh cáo
Bạch Tú Tú hiểu rõ, lão Bảo chủ đang cảnh cáo nàng ta, đừng coi việc Diệp Xu không phải con gái ruột của hắn là một trong những lý do để coi thường nàng.
“Trong ba ngày, nhất định phải điều tra được ai là người đứng đằng sau, nếu không thì chết đi.”
Bạch Tú Tú vâng vâng dạ dạ đồng ý, lập tức dập đầu ba cái với Diệp Hổ rồi chật vật lui ra.
……
Diệp Xu sau khi ra khỏi Bồ Thảo đường, nàng hạ quyết tâm lần này rời khỏi Lăng Vân Bảo sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Bây giờ nàng gần như đã tinh thông kiếm pháp Cửu Linh, chỉ cần nghiên cứu cẩn thận là có thể hiểu rõ. Còn những võ công khác, nàng cũng đã xem qua đại khái, đủ để đối phó với cao thủ giang hồ bình thường.
Nàng không còn là Diệp Xu không có sở trường gì như lúc vừa xuyên tới nữa. Bây giờ nàng có thể tham quan đây đó, cũng kết giao bằng hữu, đại ma đầu cũng không đối xử vô tình vô nghĩa với nàng, Phong Lễ Hòa cũng nhất định sẽ giúp nàng. Cho dù có gián điệp của Bạch Tiểu Đường theo dõi, nàng vẫn có thể chống lại bọn chúng. Tóm lại, cuộc sống ấy vẫn tốt hơn là phải sống trong tính toán và lợi dụng ở một nơi như Lăng Vân Bảo.
Diệp Xu trở về phòng sau, sau đó có thuộc hạ mang thuốc tránh thai tới.
Diệp Xu không chút do dự uống luôn. Sau khi thuộc hạ rời đi, nàng lập tức hỏi Trang Phi họ có bao nhiêu tiền, cố gắng đem hết số tiền đó đi.
Trang Phi nhận lệnh, sau khi phân loại thì nói với Diệp Xu có thể mang những thứ đáng giá đi. Tất cả cũng được gần mười nghìn lượng. Lần này đến phái Hoa Sơn, đường xá xa xôi, có thể nhận từ thủ quỹ mười nghìn lượng ngân phiếu.
Về mặt này, Lăng Vân Bảo rất tốt, vô cùng giàu có, không bao giờ hạn chế chi tiêu khi ra ngoài làm việc. Nếu người bình thường có số tiền này thì mấy đời cũng không dùng hết. Diệp Xu không phải người thích sự xa xỉ, hai mươi nghìn lượng cũng đủ để nàng tiêu xài cả đời, hơn nữa nàng cũng có khả năng kiếm tiền.
“Tô phu nhân tới.” Trang Phi nói có người tới, vội đỡ bà ấy vào trong ngồi, rồi nhiệt tình rót trà.
Tô phu nhân nguyên là là bà vú của nguyên chủ, đối xử với nàng rất tốt. Nhưng khi nguyên chủ lớn, nghe nói do sức khỏe không tốt nên không thường xuyên bên cạnh nàng.