Nhưng viên tôm ăn rất giòn, mùi vị đậm đà tràn ngập khoang miệng khiến Diệp Xu lập tức thay đổi chủ ý.
Lớp vỏ bọc bên ngoài tôm viên đã được chiên giòn nhưng ăn không hề ngán dầu mỡ, vị thanh và giòn. Tôm bọc bên trong thì tươi và mềm, thoang thoảng mùi vani, giúp cải thiện hương vị đồng thời khử mùi tanh. Cắn miếng đầu tiên, vị ngọt của tôm tươi lan tỏa trên đầu lưỡi, đến miếng thứ hai và thứ ba, vị ngon này càng tăng thêm. Nàng ăn rất ngon miệng, không nghĩ sẽ buông chiếc đũa.
Sau đó Diệp Xu uống một chút chè.
Nàng dùng muỗng múc một miếng chè bỏ vào miệng, nấm tuyết giòn sần sật, hạt sen chín mềm, vị ngọt của đường phèn thẩm thấu hoàn toàn vào hai nguyên liệu chủ đạo. Nước dùng không loãng cũng không đặc, tạo nên hương vị thơm ngon nhất. Cháo thì ngọt nhẹ và tôm viên thì giòn vừa miệng, một món mặn giòn khô, một món nước thì ngọt, các vị bổ sung cho nhau khiến ăn kết hợp hai món ngon hơn ăn riêng lẻ.
Một chén cháo, một đĩa tôm viên, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng có lẽ đầu bếp năm sao cũng không thể tạo ra hương vị này bởi vì Diệp Thư cảm thấy người nấu món ăn này có tình ý. Người đầu bếp không chỉ cần kỹ năng nấu nướng điêu luyện mà còn sự chăm chút, tạo ra những viên tôm đều đặn, không bị chênh lệch. Nấm tuyết và hạt sen được lựa chọn cẩn thận, cùng kích cỡ nên khi nấu cùng lửa sẽ không có sự khác biệt về mùi vị vì hạt nhỏ chín trước, hạt to chín sau.
Việc nấu ăn cẩn thận như vậy không giống như thủ hạ nấu cho chủ nhân mà giống một người mẹ nấu cho con gái hơn.
Vì vậy, Diệp Xu ăn vô cùng ngon miệng, ngoài ra còn có cảm giác quen thuộc của tình mẫu tử, khiến trái tim ấm áp như được trở về chính căn nhà của mình.
Diệp Xu uống xong ngụm cuối cùng thì buông thìa xuống, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Diệp Hổ thấy Diệp Xu như vậy, nghĩ rằng nàng vẫn đau lòng chuyện tối hôm qua. Cũng dễ hiểu thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của nó, hơn nữa sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai có thể ngờ tới. Bây giờ nàng có thể nhẫn nại như vậy, Diệp Hổ không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Chuyện của Hoa Sơn, nếu ngươi không muốn thì có thể không đi, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian cũng được.”
Diệp Xu nghe vậy thì lập tức nói với Diệp Hổ: “Nữ nhi nhất định phải đi, nhất định phải lấy đực kiếm phổ Tam Xuân cho cha! Lời khuyên vừa nãy của cha, nữ nhi đều hiểu, dù sao cũng không có gì ghê gớm. Ngủ với nam nhân thôi mà, sớm muộn gì nữ nhi cũng phải trải qua, thực sự không quan trọng. Điều quan trọng là làm việc lớn cho cha và báo thù cho nương.”
Diệp Hổ vô cùng hài lòng nhìn Diệp Xu, gật đầu nói: “Rất tốt.”
Sau khi Diệp Xu rời đi, Diệp Hổ nheo mắt lại, bỗng nhiên hừ một tiếng, một người áp giải Bạch Tú Tú từ gian trong ra. Hóa ra khi Diệp Xu tới, Bạch Tú Tú đã bị giam ở gian trong.
Đêm qua Bạch Tú Tú nghe từ miệng thám tử biết được việc phát sinh của Diệp Xu cảm thấy vô cùng hả giận. Nàng ta nổi lên tiểu tâm tư, gọi người âm thầm truyền tin tức này ra, khiến thanh danh Diệp Xu bị hủy hoại. Ai ngờ mệnh lệnh vừa hạ, người của nàng ta lập tức bị lão Bảo chủ giết, còn nàng ta thì bị Thí Ảnh, người hầu thân cận của lão Bảo chủ áp giải tới đây.
Vừa rồi lão Bảo chủ bảo Diệp Xu ăn cơm, Bạch Tú Tú bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Lúc lão Bảo chủ hỏi Diệp Xu có nghi ngờ nàng ta hay không thời điểm, nàng ta vô cùng hy vọng Diệp Xu trực tiếp trả lời là có, tức giận gào thét hận và muốn giết nàng ta.
Chỉ như vậy, với tính cách đa nghi của lão Bảo chủ, không chừng còn hoài nghi Diệp Xu có vấn đề. Nàng ta cũng nói vài câu giải thích hợp lý, lão Bảo chủ sẽ lại giống như trước, lợi dụng mâu thuẫn giữa nàng ta và Diệp Xu để kiểm tra và cân bằng quan hệ.