Hôm qua cố ý gọi bà ấy quay về nấu cho ngươi mấy món này.” Diệp Hổ nói chuyện có chút mỏi mệt, như thể hắn thật sự làm việc này vì Diệp Xu.
Diệp Xu không nghĩ Diệp Hổ sẽ thật lòng, dù sao cục diện đã thành như vậy, hắn còn muốn biến nàng thành quân cờ để tiếp tục lợi dụng, nên dùng đạo đức giả xoa dịu lòng người.
Lúc Tô phu nhân bưng tôm viên tới, Diệp Xu thấy tay bà ấy cầm đĩa rất khó khăn, vì vậy nàng không thể không để mắt tới người phụ nữ này.
Tô phu nhân đúng lúc ngước mắt nhìn nàng. Khi bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt bà ấy cứng lại, sau đó vô cùng bất an và sợ hãi nhưng vẫn gật đầu cười với nàng. Diệp Xu có thể cảm nhận người đàn bà này tâm trạng, đang cố gắng che giấu cái gì đó. Nhưng nàng có thể xác nhận, trong ánh mắt bà ấy cũng không ác ý, tựa hồ là thứ khác.
“Đa tạ, phiền ngươi trở về một chuyến rồi.” Diệp Xu nói.
Tô phu nhân nghe vậy thì ngạc nhiên, hoảng loạn hành lễ nói không dám nhận: “Có thể hầu hạ cô nương là phúc phận của nô tỳ.”
“Được rồi, lui xuống đi.” Diệp Hổ liếc Tô phu nhân bằng ánh mắt sắc bén.
Tô phu nhân lập tức thành thật xoay người vội vàng lui ra.
“Cha đã tìm được manh mối gì chưa? Rốt cuộc người đứng đằng sau hạ dược ta tối hôm qua là ai.” Diệp Xu biết Diệp Hổ sẽ không dung túng người khác hoành hành ở Lăng Vân Bảo, chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng.
“Đã cho người đi tra hỏi, có lẽ ba ngày nữa sẽ có tin tức.” Diệp Hổ nhìn Diệp Xu: “Ngươi không nghi ngờ Bạch Tú Tú sao?”
Diệp Xu lắc đầu: “Chuyện này không giống nàng làm.”
Diệp Hổ thấy Diệp Xu không nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng thì ánh mắt nhìn nàng càng thêm đánh giá.
“Chúng ta đều là người trên giang hồ, sống thác lạc không kìm chế được, trinh tiết nữ nhi không quan trọng như vậy. Hơn nữa trước kia ngươi từng nói sẽ ở cạnh và chăm sóc ta cả đời, nếu ngươi lo lắng sau này không ai muốn, cha sẽ chăm sóc ngươi cả đời. Chuyện xảy ra đêm qua, ngươi không cần lo lắng. Nhưng nếu ngươi để ý chuyện này, tất cả nội gián của Lăng Vân Bảo sẽ bịt miệng của tất cả những người biết chuyện, tên họ Tống cũng sẽ bị giết, ý của ngươi thế nào?”
“Nếu giết những người biết chuyện thì có thể thay đổi sự thật không? Có thể coi chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra sao? Không thể nào. Làm vậy chỉ giống như đang lừa mình dối người thôi.”
Người biết chuyện xảy ra tối hôm qua không dưới hai mươi người, trong đó còn có cả Trang Phi và thầy thuốc. Nếu Diệp Hổ vì nàng mà giết nhiều người như vậy, Diệp Xu chắc chắn sẽ không đồng ý. Nàng bị người ta hạ dược, là xui xẻo của nàng, không thể liên lụy nhiều người như vậy.
“Nữ nhi đã hiểu, không cảm thấy mất mặt.”
“Không thể tha thứ.” Diệp Hổ nhìn nàng như ánh mắt sắc bén diều hâu đang nhìn chằm chằm con mồi.
Diệp Xu lập tức hiểu được ẩn ý của Diệp Hổ. Diệp Hổ đang nhằm vào Tống Thanh Từ, hắn lo lắng nàng và Tống Thanh Từ phát sinh tình một đêm sẽ thay thay đổi suy nghĩ trước kia. Vì có rất nhiều nữ nhân và nam nhân sau khi có quan hệ thể xác đều dễ dàng động tình.
“Phụ thân, nếu người cảm thấy hắn vô dụng thì giết hắn đi. Chỉ là nữ nhi không có gì không bỏ được, cùng lắm chỉ là tiếc hận và khổ tâm vì không tìm được người đứng đằng sau mà thôi.”
Diệp Hổ yên lặng nhìn chằm chằm Diệp Xu, cười rộ lên: “Được lắm, nhi tử ngoan, quả nhiên ngươi đã trưởng thành, thông minh và thấu đáo hơn trước rất nhiều. Ngươi đã khống chế được thứ mình muốn. Nếu ngươi có thể xử lý tốt quan hệ với hắn, ta sẽ không nhúng tay vào. Nhưng đừng quên uống thuốc tránh thai này, ngươi cũng đừng quên uống, đừng lưu lại hậu họa của hắn.”
“Con gái ngoan.” Diệp Hổ nhắc nhở nhưng thật ra trong lòng có tính toán.
“Ăn đi.” Diệp Hổ đẩy tôm viên tới trước mặt Diệp Xu.
Diệp Xu gắp một viên tôm vào miệng, vốn định ăn tượng trưng hai miếng rồi rời đi, coi như xong nhiệm vụ.