"Được rồi." Ngũ sư huynh rốt cục mở miệng.
“Tốt lắm, phiền sư huynh đi sát vách Thạch Thiên Cơ phóng hỏa, còn ta đi phòng ả ta hạ thuốc.” Tôn Cương Chính lập tức nói.
Thật ra đây là một kế hoạch không tồi. Bởi vì tất cả những người hành hương trong chùa đều vì Huyền Âm Thần Công mà chạy đến đây, theo lý thuyết thì nàng cũng như vậy. Căn phòng bên cạnh phòng của Thạch Thiên Cơ không có người ở. Sau khi bọn hắn phóng hỏa ở đó thì la lên rằng phòng của Thạch Thiên Cơ bị cháy rồi, mọi người nhất định là do khẩn trương mà không chịu được trực tiếp đi xem tình hình, theo lý thuyết thì nàng cũng sẽ đi, Tôn Cương Chính có thể nhân cơ hội này đến phòng nàng bỏ thuốc
Diệp Xu thầm khen ngợi tên tiểu tử Tôn Cương Chính thật đúng là có rất nhiều ý tưởng gian ác, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng kiếm vung lên trong không trung, sau đó là hai tiếng nặng nề rơi xuống đất, Diệp Xu vươn đầu ra nhìn, thấy một bóng đen biến mất nhanh chóng biến mất trong rừng, mà Tôn Cương Chính và Ngũ sư huynh vừa mới nói chuyện vui vẻ, đều đã chết nằm trên mặt đất.
Hai người đều bị kiếm cắt cổ, tốc độ nhanh đến mức ngay cả một tiếng giãy giụa cũng không có.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, Diệp Xu vừa nhìn thi thể vừa không khỏi lui về phía sau.
Nàng có phải là thần chết đâu? Sao nàng đi tới chỗ nào thì chỗ đó có người chết vậy? Không lẽ đây chính là số mệnh của nhân vật phản diện à?
Diệp Xu lập tức muốn chạy trốn ngay khỏi hiện trường, nhưng ngay sao đó nàng dừng lại, không di chuyển. Chạng vạng tối nàng đã luyện kiếm ở đây, trong rừng có không ít cành cây bị nàng chặt đứt. Bây giờ trong chùa có rất nhiều người hành hương, lúc nàng luyện kiếm cũng gặp được hai nhóm người hành hương đi ngang qua, bọn họ cũng nhìn thấy nàng ở chỗ này luyện kiếm.
Ban ngày nàng vừa cùng đệ tử Hoa Sơn phái xung đột, bây giờ hai người này vốn là lập mưu tới định giết nàng, vừa vặn còn chết ở gần nơi nàng luyện kiếm, hơn nữa vết thương là đều chết vì kiếm. Nàng có thể tưởng tượng, sau khi mọi người nhìn thấy cảnh này, bọn họ sẽ đối xử với nàng như thế nào? Bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ nàng là hung thủ. Dù sao nàng cũng đã khét tiếng trong giang hồ rồi, chỉ cần mọi người nghi ngờ, cho dù không có bằng chứng, về cơ bản bọn họ sẽ bằng búa nhận định là do nàng làm.
Sau khi Diệp Xu ổn định tại chỗ, nàng hét lớn lên: "Có người chết, người đâu, người đâu mau tới đây!”
Diệp Xu gào lên bảy tiếng liên tiếp, lập tức nàng nhìn thấy có ai đó từ xa cầm theo lồng đèn đi tới. Nàng vội vàng dậm chân, vẫy tay gọi đối phương mau tới đây.
“Ở đây có người chết! Có người chết nè!”
Nam tử xách theo đèn lồng dần dần đi tới, toàn thân hắn mặc bộ áo cà sa màu xanh nhạt, vóc người cao lớn, mái tóc dài đen nhánh được trâm cài tóc màu trắng ngọc buộc gọn gàng sau đầu, điệu bộ vô cùng bình thản, duy chỉ có đôi con ngươi sâu thẳm toát ra khí tức lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi.
Diệp Xu nhìn thấy người tới là Tống Thanh Từ, lập tức ngậm miệng lại.
Làn da quá trắng nõn không tì vết, tính tình lầm lì, Nhìn cái gì cũng dửng dưng không quan tâm, còn có thể chất ăn rất ít... Các dấu hiệu đều cho thấy đại ma đầu hẳn là một người chết trong nhà thường xuyên không đi ra ngoài.