Vậy mà sao nhóc đáng thương cô đơn, bơ vơ này lại rảnh rỗi hơn nữa đêm đi lang thang trong rừng thế?
Sau khi Tống Thanh Từ nhận ra Diệp Xu, hắn đưa mắt nhìn hai xác chết đẫm máu nằm trên mặt đất, giọng điệu bình tĩnh trần thuật: "Diệp cô nương đã giết người."
"Ta không giết! Nếu ta làm thì đã chạy trốn từ lâu, cần gì ở lại gọi mọi người tới, đúng không?" Diệp Xu hỏi ngược lại.
Tống Thanh Từ phối hợp gật đầu.
Diệp Xu cảm thấy hôm nay tâm tình của Tống Thanh Từ hình như không tệ. Lúc nàng đang buồn muốn tìm người tâm sự, kể toàn bộ chuyện cho Tống Thanh Từ, hắn ở lại đây với nàng cũng là bất đắc dĩ, bởi nàng sợ bị người ta vu khống là hung thủ.
"Diệp cô nương chỉ đang luyện kiếm gần đó mà thôi, nếu chỉ vì hung khí giết hai người này là kiếm mà nghi oan nàng là hung thủ thì quá vô lý."
Hàm ý của Tống Thanh Từ là mọi người không thể không nói lý lẽ như vậy.
Diệp Xu cảm thấy hắn đang cố ý chọc giận nàng: "Người bình thường gặp phải chuyện này chắc chắn không tự nhiên bị vu khống, nhưng ta không như thế.”
"Tại sao cô nương lại khác?" Tống Thanh Từ lập tức hỏi.
Câu này chắc chắn là cố ý!
"Đúng là danh tiếng của ta bên ngoài không tốt lắm, nhưng phần lớn đều là tin đồn, bản thân ta không hề đáng sợ như mọi người nói. Ta là một người rất coi trọng đạo lý và lương thiện. Bọn họ không biết con người thật ta mà thôi. Hơn nữa ta trước giờ giết người đều có lý do!" Sau khi Diệp Xu giải thích với Tống Thanh Từ, nàng cảm giác mình ngày càng giống cặn bã, một kẻ phản diện chân chính.
"Lý do gì?"
"Trả thù! Cha ta nói phải giết hết tất cả những người năm đó đã hại chết nương của ta để báo thù!"
Lần thứ hai Diệp Xu lấy Diệp Hổ ra làm lá chắn. Khi có cơ hội, nàng nhất định sẽ tận dụng để bán đứng Diệp Hổ, cho lão ta nhiều cảm giác tồn tại, để nhân vật phản diện này sớm bị lôi ra ánh sáng, mọi người sẽ chú ý lão ta nhiều hơn. Như vậy Diệp Hổ sẽ mệt mỏi, không có thời gian để ý đến nàng nữa.
"Bởi vì ta và công tử hữu duyên, cũng biết công tử là chính nhân quân tử, rất đáng tin cậy nên mới nói như vậy. Thực ra thì ngoài công tử, ta chưa từng nói bí mật này với ai cả. Có một số việc giữ trong lòng quá lâu, thật sự rất khó chịu.”
Diệp Xu nói xong, liền yên lặng sịt mũi, thở dài một hơi, vô cùng thuần thực diễn cảnh cô độc, đáng thương.
Tống Thanh Từ im lặng nhìn Diệp Xu trong giây lát, đáy mắt hiện ý cười khó nhận ra.
"Nếu cô nương đã tin tưởng, Tống mỗ nhất định sẽ giữ miệng. Tống mỗ và Diệp cô nương quả nhiên có duyên.”
Diệp Xu: Hy vọng sau này chúng ta hết duyên!
"Ta nhớ mùa thu có cuộc thi khoa, công tử, ngài định ở trong chùa cả đời sao?" Diệp Xu biết rõ khi nào đại ma đầu xuất hiện.
"Đọc nhiều sách thì nhàm chán, ở thêm mấy ngày chẳng phải tốt hơn sao?" Tống Thanh Từ hỏi lại Diệp Xu, ánh mắt dò xét nghiêm túc thêm vài phần.
Diệp Xu thất vọng gật đầu, xem ra đại ma đầu này sẽ ở lại, đợi giải quyết xong mọi chuyện mới có thể đi.
Lúc này, có người cầm đèn lồng chạy tới. Nhìn thấy thi thể, họ bất giác hét lên gọi nhiều người tới. Một lúc sau, hòa thượng và khách hành hương của Pháp Hoa tự đã bao vây hai xác chết.
Mọi người nhìn Diệp Xu bằng ánh mắt kỳ lạ, thì thầm bàn tán.