“Được!” Phong Lễ Hòa lập tức cáo từ với các bằng hữu của hắn, sau đó lại nhớ tới một chuyện gì đó, hắn cười ngây ngô gãi gãi đầu, trưng cầu ý kiến của Tống Thanh Từ và Diệp Xu: “Ta còn có một vị bằng hữu ở đây, không biết có thể cùng mang theo nàng không?”
Không kịp để Phong Lễ Hòa giới thiệu, Lục Sơ Linh đã cười chạy tới, dò hỏi Phong Lễ Hòa vì sao đột nhiên lại thu dọn đồ vật muốn đi.
Lục Sơ Linh tự nhiên chú ý đến Diệp Xu và Tống Thanh Từ bên kia, do sự thù hận giữa nàng và Diệp Xu nảy ra từ lâu, biểu cảm khi Lục Sơ Linh nhìn Diệp Xu đã rất lạnh nhạt.
“Sao bọn họ đã trở lại rồi.” Thích Vấn Điệp đi theo phía sau Lục Sơ Linh, cố ý lớn tiếng quay đầu hỏi An Liên Hoa bên người nàng.
An Liên Hoa lập tức phối hợp mà bĩu môi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Diệp Xu không quen nhìn cách nói chuyện châm chọc này của các nàng, đang muốn mở miệng phản bác các nàng, chợt nghe người phía sau đột nhiên lên tiếng.
Giọng của hắn lười biếng đến cực điểm, lạnh lùng đến tận cùng, lại cực kỳ rõ ràng lọt tai.
“Chúng ta trở về hay không, có liên quan hệ gì tới các ngươi đâu?”
Ánh mắt của Tống Thanh Từ còn lạnh lùng hơn so với giọng nói của hắn, con mắt nửa mở không có chỗ cho bất kì kẻ nào. Ngay sau đó hắn lần nữa dùng cây quạt ngọc che miệng, lại ngáp thêm một cái.
Diệp Xu nghiêm túc nghi ngờ có phải hắn thật sự là heo, một con heo được tuyển chọn đẹp đẽ, mỗi ngày chỉ biết ngủ.
Thích Vấn Điệp và An Liên Hoa nghe vậy thì đều sửng sốt, các nàng tất nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ có người phản bác các nàng, nhưng dù thế nào cũng không đoán được rằng người đó lại là Tống thư sinh bình thường yên tĩnh kiệm lời kia.
“Miệng mọc ở trên mặt chúng ta, chúng ta thích nói như thế nào thì nói như thế đó, có liên quan gì đến ngươi đâu?”
Lần này An Liên Hoa phản ứng mau hơn một bước, phản bác Tống Thanh Từ trước, để lấy khí thế, nàng ta còn cố ý trừng mắt liếc nhìn Tống Thanh Từ một cái. Tuy nhiên đối phương hoàn toàn không nhận được ánh mắt này của nàng ta, không biết là bởi vì hắn quá mệt nhọc nên không chú ý tới, hay là cố ý tránh đi. Dù sao thì cho dù là thế nào, thư sinh yếu ớt chính là thư sinh yếu ớt, không có năng lực gì lớn, tha cho hắn cũng không dám trêu chọc cái gì.
“Hừm?” Tống Thanh Từ nhẹ nhàng trả lời một tiếng, bỗng nhiên ngước mắt, ánh mắt chỉ nhìn qua miệng của An Liên Hoa một chút như chuồn chuồn lướt nước, rồi cười nhạt một tiếng chuyển con ngươi.
An Liên Hoa không rõ Tống Thanh Từ thế này là phản ứng gì, cười nhạo không thôi, chỉ coi như hắn không có khả năng phản bác chính mình, bèn ra vẻ thanh cao, tỏ vẻ tránh nặng tìm nhẹ.
Diệp Xu lại cảm giác được rằng nụ cười kia của Tống Thanh Từ có hơi xảo quyệt. Đại ma đầu hiển nhiên đang ở trạng thái không vui, hắn cười ở thời điểm này, có thể càng khiến người khác cảm thấy khiếp sợ so với khi để mặt lạnh.
Diệp Xu chán ghét liếc mắt nhìn người của An Liên Hoa và Thích Vấn Điệp một cái, nói với Phong Lễ Hòa: “Ngươi cũng thấy đó, bằng hữu bên cạnh ngươi đi theo người ta mà một chút lễ phép cũng đều không biết, làm sao mà có thể để cho các nàng tá túc ở nhà của Tống công tử đây?”
Diệp Xu thẳng thừng từ chối Phong Lễ Hòa, không đợi Phong Lễ Hòa giải thích, nàng lại bổ sung một câu: “ Hoặc là Phong đại ca cùng đi với chúng ta, hoặc là ở lại tiếp tục đồng hành với bằng hữu ngươi, dứt khoát chọn một cái đi.”
Thật ra Lục Sơ Linh cũng cảm thấy vừa rồi Thích Vấn Điệp và An Liên Hoa nói chuyện có hơi không lễ phép, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc thật ra các nàng làm thế để cho mình hết giận, Lục Sơ Linh cũng không đành lòng nói các nàng. Nàng ta cũng không thể vì cầu tình cho kẻ thù bản thân căm ghét, mà làm băng giá trái tim của những người xung quanh.