Cho nên đến cùng Lục Sơ Linh cũng chưa nói gì, chỉ nhìn về phía Phong Lễ Hòa, muốn biết lựa chọn của hắn ta. Nàng ta tới Dương Châu lần này, vốn chính là vì Phong đại ca mà đến. Hơn nữa nàng có thân phận nữ nhi của võ lâm minh chủ, còn có giao tình giữa cha nàng ta và Phong Lễ Hòa, nàng ta không tin Phong đại ca sẽ bỏ mặt nàng ta không màng đến.
Diệp Xu không quan tâm Phong Lễ Hòa có từ chối hay không, miễn là không có hai kẻ gây rối bên người Lục Sơ Linh kia đi theo làm phiền là được.
Sau khi Phong Lễ Hòa xấu hổ một lát, hắn ta lập tức nhìn về phía ba người chủ tớ Lục Sơ Linh.
Lục Sơ Linh tất nhiên cho rằng Phong Lễ Hòa lựa chọn nàng ta, khóe miệng hơi nhấp lên có chút vui mừng, cũng không tính là tự cao. Thích Vấn Điệp và An Liên Hoa ngay lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý, khiêu khích mà nhìn về Diệp Xu và Tống Thanh Từ.
Diệp Xu lập tức quay đầu nói với Tống Thanh Từ: “Chúng ta đây đi thôi.”
“Từ từ chờ ta!” Phong Lễ Hòa vội vàng nói, sau đó hắn ta ngượng ngùng hành lễ với Lục Sơ Linh: “Xin lỗi, ta đến nhà bằng hữu ở vài ngày, Lục muội muội cứ ở tạm trong tửu lầu của bằng hữu của ta, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo bọn họ chăm sóc các ngươi thật tốt!”
Lục Sơ Linh bỗng chốc thay đổi sắc mặt, nàng ta không bao giờ nghĩ tới chuyện Phong Lễ Hòa sẽ bỏ rơi mình.
“Phong đại ca, lần này ta tới vốn chính là vì tìm ngươi luận bàn kiếm thuật, ngươi đi rồi, ta luận bàn với ai đây.”
“Đúng vậy, Phong đại hiệp, sao ngài có thể bỏ rơi sư tỷ của chúng ta chứ.” Thích Vấn Điệp nhìn về phía Phong Lễ Hòa với vẻ mặt khó chịu, trong ánh mắt mang theo ý tứ trách móc nồng đậm.
“Chuyện này lại không phải ta bảo các ngươi tới tìm ta mà, khi ta tới Dương Châu, vốn đã thương lượng tốt với Tống công tử, muốn đến phủ của hắn ở mấy ngày. Ta đường đường là nam nhi cao bảy thước, sao có thể nói mà không giữ lời?” Phong Lễ Hòa cực kì khéo léo mà uyển chuyển từ chối bọn họ.
Khi Phong Lễ Hòa náo loạn chốn giang hồ, Lục Sơ Linh và ba nha đầu khéo còn đang nghịch bùn đấy chứ, vài câu nói và thủ đoạn nhỏ nhặt này của các nàng, đối với Phong Lễ Hòa mà nói thì hoàn toàn không đáng nhắc tới. Hắn vốn là hiệp sĩ nổi danh không tuân thủ nghiêm ngặt các quy củ cứng nhắc, hắn là một hiệp sĩ “vừa thiện vừa ác”, chỉ quan tâm đến sự thoải mái của chính mình, cũng không bảo thủ không chịu thay đổi.
Những quy định cứng nhắc của thế gian hoàn toàn không thể trói buộc được hắn, thậm chí bất kì kẻ nào cũng không trói buộc được hắn, trừ phi hắn muốn bị người ta trói buộc.
Phong Lễ Hòa nghĩ về điều này, ánh mắt lập tức rơi xuống người Diệp Xu theo bản năng. Sau này, có lẽ cũng chỉ có nữ nhân này có thể trói buộc hắn.
Nếu Phong Lễ Hòa lựa chọn bọn họ, Diệp Xu đương nhiên vui mừng. Nàng ra vẻ tiếc nuối mà nhún vai, cố ý xua xua tay với ba người Lục Sơ Linh rồi nói tạm biệt, đắc chí nhỏ nhen một hồi.
Thích Vấn Điệp và An Liên Hoa thấy đức hạnh này của Diệp Xu, đều tức giận đến không chịu nổi, nhưng ngoại trừ bỏ tức giận thì các nàng cũng không làm được gì. Một là các nàng đánh không lại Diệp Xu, hai là Phong Lễ Hòa bị mắc kẹt ở giữa, cho nên ngoài việc hờn dỗi trong lòng, các nàng hoàn toàn không có biện pháp khác.
Sau khi Diệp Xu đắc ý xong, nàng lập tức leo lên ngựa muốn đi.
“Diệp cô nương, vừa rồi là hai sư muội của ta nói năng lỗ mãng, ta thay các nàng xin lỗi với ngươi.” Lục Sơ Linh đột nhiên mở miệng, chắp tay bồi tội với Diệp Xu.
Thích Vấn Điệp và An Liên Hoa cũng không ngờ Lục Sơ Linh sẽ có hành động này, vội vàng nhìn về phía Lục Sơ Linh một cách bất ngờ, sau đó dưới ánh mắt ra hiệu của Lục Sơ Linh, hai người đều đành phải không cam lòng mà hành lễ xin lỗi với Diệp Xu.